Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Minh Mỹ lập tức gật đầu, cực kỳ thẳng thắn nói với chồng của mình: “Em đã bỏ lỡ một cơ hội quang minh chính đại nịnh bợ mẹ chồng.”
Lúc này cô rất muốn lên tiếng, ba trăm sáu mươi độ không một góc chết mà khen mẹ chồng một chút, ầy!
Khóe miệng Trang Chí Hi lại giật giật một chút, chân thành nói: “Em không cần vì anh mà nịnh bợ mẹ của anh, mẹ anh là hổ, không nịnh được đâu, bà không thích chiêu trò này. Anh không thể, em lại càng không thể.”
Minh Mỹ nâng cằm lên: “Này, anh không được, không có nghĩa là em cũng không được! Em rất giỏi nịnh nọt đó.”
Trang Chí Hi sâu kín: “Ai không được chứ?”
Minh Mỹ: “Anh đó ~ ấy ấy ấy, anh đừng mà....”
Trang Chí Hi bày ra bộ dáng muốn làm chuyện không thể miêu tả, Minh Mỹ lập tức phản ứng lại, bày ra trận thế phòng ngự lớn, cười nói: “Đừng làm bậy, em cũng không phải nói đến vấn đề kia... Anh có thể đứng đắn một chút được không?”
Trang Chí Hi nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô vì thẹn thùng mà đỏ bừng, cũng bật cười, anh vốn chỉ là nói giỡn, chỉ là rất nhanh, anh đã thu ý cười lại, ra vẻ hung ác nói: “Vậy em nói xem, anh có được không?”
Minh Mỹ: “Được được được, anh rất giỏi, được rồi chứ? Rõ ràng là chúng ta đang nói đến chuyện nịnh bợ mà!!!”
Người này còn nhân cơ hội làm loạn nữa chứ.
Minh Mỹ trợn tròn mắt, nói: “Còn làm loạn nữa thì em sẽ ra tay đấy, em chính là cao thủ võ lâm đó!”
Trang Chí Hi: “Phì! Sao em có thể khoác lác như vậy chứ?”
Minh Mỹ nháy mắt: Anh, không biết sao? Cô không khoác lác mà?
Minh Mỹ chớp chớp đôi mắt to ngập nước nhìn Trang Chí Hi.
Trang Chí Hi nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trêu chọc nói: “Khoác lác đúng không, cô vợ bé nhỏ.”
Lông mi Minh Mỹ run rẩy, trở tay một cái, chỉ trong nháy mắt Trang Chí Hi đã bị đặt trên bàn, nhanh như một cơn gió, không có một chút chần chờ nào, Trang Chí Hi cứ như vậy bị cô đặt lên bàn, anh cảm thán: “Mẹ kiếp!”
Minh Mỹ lập tức buông tay ra, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
Trang Chí Hi khiếp sợ nhìn vợ, Minh Mỹ vô tội giơ tay lên: “Em chỉ muốn chứng minh một chút, em không hề khoác lác.”
Trang Chí Hi: “...”
Im lặng, một sự im lặng đáng sợ.
Minh Mỹ mím môi, mềm mại hỏi: “Anh sợ à?”
Thật ra cô cũng không ngờ là Trang Chí Hi thật sự không biết, cô giơ tay lên: “Em không hề cố ý giấu giếm.”
Lúc này rốt cuộc Trang Chí Hi cũng có phản ứng lại, anh nói thốt một câu ‘Mẹ kiếp’, nói: “Mình kiếm được lời rồi.”
Minh Mỹ: “???”
Đôi mắt to, chứa rất nhiều dấu chấm hỏi.
Trang Chí Hi lộ ra nụ cười đắc ý, nói: “Vợ của anh ghê gớm như vậy, rõ ràng anh đã chiếm được lời rồi. Sau này nếu ai gây chuyện trước mặt anh, vợ em cứ ra mặt giúp anh, quá được luôn!”
Minh Mỹ: “...”
Lời này mà cũng nói ra miệng được à?
Trang Chí Hi vẫn còn rất hưng phấn: “Vợ à, chiêu vừa rồi của em, thật sự rất nhanh đó, em xem anh có thể học được không?”
Minh Mỹ nhìn anh, lắc đầu quyết đoán nói: “Anh đã lớn như vậy rồi, chắc chắn là không thể.”
Trang Chí Hi vốn đang hưng phấn, ngay lập tức cúi đầu, phiền muộn thở dài một tiếng, chỉ là rất nhanh lại tò mò hỏi: “Vậy em bắt đầu học từ nhỏ luôn à?”
Thái độ của Trang Chí Hi cảm nhiễm sang Minh Mỹ, cô đắc ý vênh cằm lên, nói: “Em đã học được mười bảy năm rồi.”
Trang Chí Hi thán phục: “Lâu vậy rồi à!”
Chỉ là anh cũng rất nhanh đã phản ứng lại: “Ấy không đúng, không phải năm nay em chỉ mới hai mươi thôi sao? Em đã học được mười bảy năm, vậy là em bắt đầu học từ năm ba tuổi cơ à?”
Thật hay giả vậy?
Đôi mắt nhỏ bé của anh bắt đầu hoài nghi, liếc mắt nhìn cô vợ nhỏ không biết có khoác lác hay không kia.
Minh Mỹ không phục nói: “Đương nhiên, em đã học từ khi em mới lên ba rồi.”