[Thập Niên 70] Mẹ Chồng Tôi Trọng Sinh

Chương 16: Chương 16: Không dễ chọc. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô cũng nói ra chuyện mình học võ: “Thật ra khi còn bé cũng không phải em muốn học võ công, chỉ là khi còn nhỏ, em chính là một con quỷ khóc đêm, đã ba tuổi lại vẫn thường xuyên bừng tỉnh khóc lớn vào nửa đêm, ba mẹ em thật sự tan nát hết cõi lòng vì em, đúng lúc nhà em có một người bác họ hàng xa là một đạo sĩ hoàn tục... Cơ mà, nhà em cũng không mê tín dị đoan đâu. Lúc ấy ông bác kia nói cũng không cần làm mấy thứ phiền phức rối loạn kia, luyện võ có lẽ là sẽ tốt lên thôi. Luyện võ sẽ chú ý tập trung, bình tâm lại. Sau đó, bác ấy đến dạy cho em mỗi ngày sau khi tan làm, vậy cho nên, em đã học được mười bảy năm.”

Trang Chí Hi cảm khái: “Anh thật sự chưa từng nghe nói luyện võ lại có thể trị được tật khóc đêm.”

Minh Mỹ gãi gãi đầu, nói: “Thật ra cũng không phải là trị, có thể là em luyện võ, hao phí quá nhiều sức lực, mệt mỏi nằm xuống là ngủ thẳng giấc không mơ thấy ác mộng. Không mơ thấy ác mộng thì tất nhiên cũng không tỉnh dậy khóc vào nửa đêm nữa rồi.”

Cũng coi như là có tác dụng.

Thật ra sau khi lớn hơn một chút, cô cũng biết được, ‘ác mộng’ mà cô thấy khi còn nhỏ kia, cũng không phải chỉ là ác mộng, mà có lẽ chính là cô mơ thấy cuộc sống của người khác, mà lúc đó cô vẫn còn quá nhỏ, căn bản không thể hiểu được, cho nên mỗi lần đều bị dọa đến khóc mà thôi.

Chờ đến khi cô lớn hơn một chút, tất nhiên là sẽ không sợ nữa.

Minh Mỹ: “Được rồi, em đã nói hết rồi.”

Trang Chí Hi: “Thật đúng là không ngờ được...”

Minh Mỹ vội vàng giải thích: “Em không phải cố ý che giấu không nói với anh, em cứ nghĩ rằng anh biết rồi. Em học khi còn nhỏ, anh trai anh và anh trai của em là bạn cùng lớp từ trường trung học cơ sở lên tới trung học phổ thông, bây giờ còn là đồng nghiệp. Cho nên em cứ tưởng anh đã sớm biết rõ hết về em rồi.”

Cô đã tìm hiểu rất rõ về anh đó.

Ngoại trừ không biết trong nhà họ Trang có bao nhiêu cái ổ chuột, còn lại rất nhiều chuyện của nhà họ Trang cô đều biết hết đó nha.

Minh Mỹ vô tội, cô lại gãi gãi đầu, Trang Chí Hi nhìn dáng vẻ ngốc ngếch của cô, nhịn không được bật cười, nói: “Anh thật sự không biết, chỉ là không biết cũng rất tốt, vậy không phải là thêm một niềm vui bất ngờ sao? Vợ anh tài giỏi như vậy, tất nhiên là anh rất vui.”

Minh Mỹ nhếch khóe miệng.

Trang Chí Hi tò mò: “À đúng rồi, em học được môn võ gì vậy? Hay chỉ là tùy tiện luyện tập thôi?”

Minh Mỹ: “Em học Vịnh Xuân.”

“À à, cái này anh biết.” Khỏi phải nói, anh thật sự đã từng nghe tới môn võ này, anh giơ ngón tay cái ra, tán thưởng nói: “Vợ của anh đúng là quá trâu bò.”

Gương mặt của Minh Mỹ càng hồng nhuận, đắc ý đến lông mày cũng muốn bay lên, khoác lác nói: “Đương nhiên, khi còn bé em chính là thiên hạ vô địch thủ đó.”

Trang Chí Hi bật cười, nhưng rất nhanh lại thấp thỏm hỏi: “Vậy em sẽ không dùng để dạy dỗ anh đó chứ?”

Minh Mỹ nhìn anh, ư hử một tiếng, nâng cằm rất kiêu ngạo: “Vậy cũng không nói chắc được, còn phải xem biểu hiện của anh thế nào.”

Trang Chí Hi vội vàng chân chó bóp bả vai cho Minh Mỹ, cực kỳ nịnh nọt, anh nhiệt tình nói: “Vợ à, em xem, em thấy độ mạnh yếu như vậy có được chưa? Sau này trong phòng hai chúng ta sẽ do em làm chủ.”

Minh Mỹ bật cười, nói: “Coi như anh có ánh mắt.”

Trang Chí Hi hóa thân thành Tiểu Trang tử(*), tiếp tục nói: “Thoải mái không ạ? Có cần mạnh hơn một chút không?”

(*) Ý chỉ thái giám hầu hạ vua chúa, phi tần trong cung ở thời xưa.

Minh Mỹ cười lớn hơn, đẩy anh ra: “Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, em đi vệ sinh.”

Nếu nói đến sự bất tiện ở khu tập thể này, thì ngoại trừ dùng nước là lấy ở trong sân khu tập thể ra, đi vệ sinh lại càng khó chịu hơn, phải đi ra ngoài sân, ban ngày thì còn dễ nói, buổi tối mới là khổ, đặc biệt là vào mùa đông như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.