Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Minh Mỹ lập tức ngẩng đầu, trong nháy mắt kịp phản ứng được lý do anh hiểu lầm lúc cô ngẩn người, chỉ là lời này nói cũng rất dễ nghe, cô cười một cái, ánh mắt long lanh, giòn tan hỏi: “Thật sao?”
Trang Chí Hy bật cười, gật đầu: “Đương nhiên là thật.”
Anh nắm tay vợ mình nói: “Anh đi nấu nước nóng, em đi đánh răng rửa mặt đi.”
Đừng xem hai người đều có điểm không hiểu lẫn nhau, nhưng là cũng “Trao đổi sâu sắc”, tóm lại là thân mật. Trang Chí Hy lấy áo bông đưa cho vợ mình, nói: “Đi, rửa mặt xong, anh giới thiệu một chút tình huống của nhà chúng ta.”
Minh Mỹ mím môi gật đầu, đồng ý.
Nếu muốn ở lại nơi này, hàng xóm này kia cũng phải hiểu một chút, dù sao từ này về sống, cuộc sống chung đụng cũng còn kéo dài.
Hai vợ chồng son cùng nhau đi ra ngoài rửa mặt, bây giờ cũng không còn sớm, trên căn bản nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học, chỗ bồn rửa mặt cũng không có người nào, hai vợ chồng xếp hàng đánh răng, liền thấy chị dâu cả Lương Mỹ Phân xách đồ ăn sáng vội vàng trở lại.
Lương Mỹ Phân liếc nhìn cái ấm bên cạnh bồn rửa mặt, mất tự nhiên cười một tiếng.
Tứ hợp viện của bọn họ cũng không thể so được với nhà lầu, nhà vệ sinh và ống nước đều là của mỗi gia đình, bọn họ ở đây từ trước đến nay ống nước đều là thông ở trong sân, cũng không có chia ra. Sân trước sân sau mỗi người một cái, các đồ dùng trong nhà đều là lấy nước ở trong sân, cái bồn nước giữa sân cũng là dùng để đánh răng rửa mặt, gội đầu, giặt quần áo chung.
Mỗi tháng phí nước, đều dựa vào đầu người chia ra, cho nên sáng sớm từ trước đến nay đều không ít người, mọi người làm gì cũng đều là tốc chiến tốc thắng, còn kiểu nấu nước rồi xách tới để đổ như vậy, cũng không có đâu.
Mùa đông cũng không có, than nấu nước không cần trả tiền sao?
Lương Mỹ Phân vừa vào cửa, cười nói: “Tình cảm vợ chồng nhà chú ba cũng thật tốt, sáng sớm rửa mặt còn dùng nước nóng.”
Nhưng ý ngầm là: Thật là lãng phí.
Mặc dù em dâu út mới vào cửa, nhưng là người chị dâu này cũng không một chút ngại ngần nào trước mặt mẹ chồng lớn tiếng, nói cho cùng gần đây cô cũng mới đắc tội với mẹ chồng, nếu như có thể khiến cho mẹ chồng tâm tư để ở nơi khác, đối với cô mà nói cũng là một điều tốt.
Lương Mỹ Phân nghĩ như thế rất tốt, chỉ là nói xong nhìn một cái, căn bản không có người tiếp lời, cha mẹ chồng căn bản không có ở ngoài phòng, ngay cả chồng của cô cũng không ở đây, ngược lại hai đứa trẻ nhà cô nghe được giọng nói, vui vẻ chạy đến, kêu: “Mẹ, mẹ, ăn bánh quẩy!”
Lời cô nói không ai để ý, hai đứa trẻ vừa gọi vừa kêu, cha mẹ chồng lại đi ra, Triệu Hoa Quế ào ào hô to: “Lão Tam, con dâu, ăn cơm!”
Triệu Hoa Quế giọng nói oang oang, trong sân đều nghe thấy, vợ chồng son vội vàng vào cửa, Minh Mỹ xoa tay: “Thật là lạnh.”
Nhà mẹ cô là ở nhà lầu, thật đúng là không thể thích ứng được với cuộc sống của kiểu tứ hợp viện như thế này, sáng sớm, rửa mặt ở bên ngoài, rát lạnh. Nhưng là cũng đã gả đi rồi, Minh Mỹ cũng không nên nói gì nhiều.
Minh Mỹ ở bên ngoài rửa mặt, cũng cóng đến xoa xoa tay, hai đứa trẻ trong nhà thèm ăn cũng xoa xoa tay.
Hai tiểu Đậu Đinh một năm không ăn được một lần, không đúng, đừng nói một năm, tổng cộng cũng chưa ăn được mấy lần bữa sáng như vậy, kích động đến đỏ mắt, không ngừng nuốt nước miếng.
“Bà, ăn cơm sao?”
“Bà, thật là thơm.”
Triệu Hoa Quế: “Mấy người cứ ngớ ra làm gì? Mỗi người một chén đậu hũ, một quả trứng luộc, bánh quẩy. Ăn đi, đứa trẻ ăn không nổi thì đưa cho ba mẹ.”
Bữa sáng như vậy, cũng không cần chia, trực tiếp ăn là được.
Hai đứa con nít cũng vừa nghe được có phần mình, vui vẻ phát ra tiếng kêu ô ô, giống như những chú chó nhỏ.