Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Hoa Quế sáng sớm đập đầu, một đại gia đình đều vội vàng tỉnh dậy. Không có chuyện gì, giải tán sau cũng trở về phòng.
Tháng mười hai, trời đông giá rét, trong phòng cũng lạnh như băng, sáng sớm bếp lửa tắt. Trang Chí Hy đi vào phòng liền ngồi chồm hổm xuống cho thêm củi vào lò, dặn dò nói: “Trong phòng cũng không ấm, em mặc nhiều áo vào.”
Trang Chí Hy chính là người con trai thứ ba của Trang Lão Yên và Triệu Hoa Quế.
Mới vừa rồi, đôi vợ chồng son vừa nghe thấy tiếng động vội vàng mặc quần áo đi ra cửa, mặc cũng không nhiều. Nói lời này, không có ai đáp lại, anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy vợ mình đang ngẩn người, anh tằng hắn gọi một tiếng, “Minh Mỹ?”
Lúc này Minh Mỹ giống như đột nhiên thức tỉnh dậy, đôi mắt long lanh nhìn về phía Trang Chí Hy, ngơ ngác hỏi: “Anh gọi em?”
Trang Chí Hy cau mày: “Sao lại như người mất hồn vậy?”
Minh Mỹ vô tội chớp mắt mấy cái, nói: “Không có nha.”
Trang Chí Hy nhìn Minh Mỹ thật kỹ, cười một cái, rồi lại cho thêm củi vào lò, thêm mồi lửa, xoay người chuẩn bị ra cửa, đi tới cửa, nghĩ đến cái gì đó liền quay đầu nhìn cô một cái, chỉ là cũng không nói gì, trực tiếp đi ra cửa.
Minh Mỹ nhìn Trang Chí Hy đi ra cửa, thở phào nhẹ nhõm, kéo ngón tay, một chút cũng không để ý đến người đàn ông mình vừa mới kết hôn này, ngược lại trong đầu đều là người mẹ chồng bị té đập đầu bất tỉnh.
Người ngoài không biết mẹ chồng cô Triệu Hoa Quế như thế nào, nhưng là cô biết!
Minh Mỹ cái gì cũng biết, cô từ nhỏ đã có “Tật xấu” này.
Cô sẽ “nằm mơ“.
Người khác nằm mơ chỉ là ảo mộng, nhưng là Minh Mỹ nằm mơ lại hoàn toàn khác, từ nhỏ cô đã có thể mơ thấy “Nhật ký cuộc đời” của người khác. Cũng khá là đầy đủ, nhưng cũng là có liên quan đến những người bên cạnh cô, cô có thể nằm mơ thấy. Chính vì vậy, đêm tân hôn mệt mỏi, cô cũng ngủ không ngon giấc, mơ thấy một giấc mơ sặc sỡ đầy màu sắc, sáng sớm liền tỉnh dậy.
Một lúc sau, cô lại mơ thấy mẹ chồng của mình.
Nghe nói, mẹ chồng cô là từ năm mươi năm sau trở về, bà ấy trải qua sự thay đổi của thời đại, chứng kiến sự phát triển của xã hội. Sống lại một lần, bà phải sống lại ở thời đại nặng nề phong tục, cố gắng phấn đấu, phải đưa cả nhà, đi về phía huy hoàng.
Minh Mỹ tặc lưỡi hít hà, mẹ chồng cô cũng đã trăm tuổi, thật, thật là lợi hại!
Cô cúi đầu gảy móng tay lợi hại hơn, khiếp sợ, dù sao, sống lại cũng là một loại chuyện rất khó hiểu, rất dễ khiến cho người khác khiếp sợ. Bằng không, cô cũng không hoảng hốt đến tận bây giờ.
Minh Mỹ cũng đã có kinh nghiệm nằm mơ, nhưng là không có kinh nghiệm đối mặt với chuyện sống lại nha.
Sau này, làm gì?
Trang Chí Hy quay lại, liền thấy vợ mình rũ đầu xuống giống như một con mèo nhỏ đáng thương, cúi đầu gảy móng tay, anh đi tới bên cạnh cô, nhìn thấy móng tay bị cô gỡ trụi, đưa tay nắm lấy tay cô.
Minh Mỹ: “A“.
Gương mặt của cô lập tức đỏ lên, đúng là hai người đã kết hôn, cũng đã động phòng hoa chúc. Nhưng thực, thời gian chân chính hai người chung đụng cũng không nhiều, bọn họ gặp mặt đến lần thứ ba đã quyết định kết hôn. Cho nên nói, hai vợ chồng son, thật là không có tình cảm gì làm nền tảng.
Chỉ là bây giờ mọi người đều như vậy, còn có người mới gặp một lần liền quyết định, nếu nói là thời gian càng dài thì là đùa bỡn lưu manh.
Trang Chí Hy nắm đôi tay xinh đẹp của Minh Mỹ, ngồi bên cạnh cô: “Người nhà anh mặc dù không phải những người hiền lành gì, nhưng là cũng không có khó khăn. Nếu như em cảm thấy có chuyện gì thiệt thòi, thì nói với anh, anh ra mặt giúp em.”