Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô hỏi một chút, Triệu Hoa Quế còn chưa kịp phản ứng, còn muốn mắng cô không có chủ kiến, ăn cái gì cũng để bà quyết định, nhưng bừng tĩnh nghĩ tới lúc này thật giống như là bà muốn thế? Lời nói liền nghẹn trong lòng, bà dừng một chút, nói: “Bây giờ cũng không còn sớm, khỏi làm, bây giờ cũng là ngày thứ hai thằng ba kết hôn, mua bánh quẩy đi.”
Lời này vừa nói ra, trừ cô con dâu nhỏ dường như bình tĩnh, mấy người kia liền khiếp sợ nhìn bà, thật là không dám tin mình nghe được cái gì.
Triệu Hoa Quế bị mấy người nhìn chằm chằm cũng không đỏ mặt, lớn tiếng: “Thế nào? Tôi lại không thể mua bánh quẩy chiên sao? Con dâu lớn, con đi mua đi...”
Bà đếm đầu người một chút, nói: “Mua tám cái bánh quẩy, cùng với tám phần đậu hủ, trứng luộc nước trà. Đi đi.”
Mặc dù thời gian cách mấy chục năm, nhưng là bà vẫn là quen cửa quen nẻo mở ngăn kéo lấy tiền, nói: “Đi đi.”
Lương Mỹ Phân lại chưa từng thấy qua mẹ chồng tiết kiệm mua bữa sáng, cô gả tới đây bảy năm, cái này còn là lần đầu tiên ra ngoài mua những thứ này, ra cửa gương mặt vẫn còn lộ ra mấy phần hốt hoảng. Vừa ra khỏi cửa gió lạnh thổi, lập tức thanh tỉnh, nhìn lần nữa số tiền trong tay mình, trong lòng lập tức chua xót.
Xem ra, mẹ chồng rất thích con dâu thứ, cái này cũng mua cơm sáng, năm đó cô gả tới, ngày thứ hai cũng không được đãi ngộ như thế này. Lại nghĩ đến tình hình của mình bây giờ, trong bụng lại là bàng hoảng sợ hãi, thêm mấy phần buồn bã, chỉ cảm thấy trong lòng tủi thân.
Mặc dù khó khăn nhưng được ăn cơm sáng bên ngoài, nhưng Lương Mỹ Phân cũng không thấy vui vẻ, vẻ mặt u buồn.
Mấy người hàng xóm ở trong nhà đưa mắt nhìn nhau, ý vị thâm trường.
Lúc này Triệu Hoa Quế cũng thẳng thừng nói: “Các người nên làm cái gì thì làm cái đó đi, không cần vây quanh tôi.”
Hai người con trai nhìn chằm chằm mẹ mình, hỏi: “Mẹ thật sự không sao sao?” Luôn cảm thấy, mẹ họ hôm nay có chuyện lạ.
Triệu Hoa Quế trợn trắng mắt: “Các người sao lại mong tôi có chuyện chứ? Không có sao, không có sao, đi đi đi.”
Lão đại Trang gia Trang Trí Viễn xoa đầu một chút, nói: “Vậy con đi rửa mặt.”
Lão tam Trang Chí Hy cũng đẩy vai vợ mình một cái, nói: “Đi thôi.”
Con dâu mới Minh Mỹ lông my dài khẽ động, giống như tượng gỗ vậy đi theo Trang Chí Hy ra cửa trở về phòng.
Trang Lão Yên vẫn có chút không yên tâm: “Bà thật sự không cần đi kiểm tra một chút sao?”
Triệu Hoa Quế: “Không cần, ông lấy gương cho tôi, tôi xem một chút.”
Trang Lão Yên ngược lại nghe lời, Triệu Hoa Quế lấy gương quan sát mình một chút, đập đầu cũng không có gì đáng ngại, bà trẻ lại rất nhiều, năm nay bà bốn mươi sáu tuổi, chồng bà bốn mươi tám.
Thật trẻ!
Trong lòng bà vui vẻ, nhìn một hồi, Triệu Hoa Quế lấy lại tinh thần, lúc này mới nhìn thấy ánh mắt lo lắng của chồng mình, bà nói: “Sao? Nhìn gì?”
Trang Lão Yên nhỏ giọng: “Tôi thấy bà giống như té đập đầu, đầu có vấn đề.”
Quái dị.
Triệu Hoa Quế hiểu được suy nghĩ của ông, trừng mắt nói “Ông sợ tôi ngốc?”
Trang Lão Yên vừa nghe giọng oang oang, trong nháy mắt liền yên tâm, hung dữ như vậy, khẳng định không có chuyện gì.
Ông nói: “Tôi biết bà khỏe, bà nhìn bà, hung dữ như thế.”
Ông ngược lại là hỏi: “Sao bà lại chịu mua bữa sáng?”
Cũng đừng nói con dâu lớn Lương Mỹ Phân kinh ngạc, coi như người chung gối, Trang Lão Yên cũng kinh ngạc không kém.
Triệu Hoa Quế: “Đứa trẻ cũng kết hôn rồi, tôi cũng có tâm sự, nên là để cho cuộc sống thoải mái. Ăn một buổi cũng không nghèo được.”
Trang Lão Yên nghĩ cũng phải, gật đầu một cái: “Như vậy cũng đúng, con dâu cũng mới vào cửa, nhà thêm vui...”
Nếu nhắc tới vấn đề này, Triệu Hoa Quế nâng cằm, mở miệng: “Lão Yên Nhi, tôi muốn ra riêng.”