[Thập Niên 70] Mẹ Chồng Tôi Trọng Sinh

Chương 32: Chương 32: Vớt cá lớn. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Triệu Quế Hoa liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nói: “Con xem mẹ đang nói bậy đó à?”

“Nào có đâu ạ.” Lương Mỹ Phân cũng không dám đắc tội với mẹ chồng.

Triệu Quế Hoa lập tức phân phó: “Con đi nhặt đá, mẹ đi xem lớp băng này như thế nào, tìm một chỗ đập một cái lỗ.”

Lương Mỹ Phân lên tinh thần, chăm chỉ bận rộn: “Được ạ!”

Triệu Quế Hoa hài lòng gật đầu, tuy rằng con dâu cả có một đống lớn khuyết điểm, dùng lời của người hiện đại mà nói thì chính là quỷ vướng chân, nhưng cũng không phải là cô ấy không có ưu điểm. Cô ấy làm việc không than mệt mỏi, chăm chỉ và siêng năng làm việc.

Bạn dặn dò công việc gì, cô ấy đều có thể làm đến thảo đáng, tuyệt đối sẽ không lười biếng.

Bên này là một ngọn đồi nhỏ, nhiệt độ thấp hơn trong thành phố một chút, toàn bộ ao hồ đều bị đông thành băng, hai người Triệu Quế Hoa và Lương Mỹ Phân chia nhau ra tìm được một chỗ, điên cuồng đập, dùng không ít sức lực, thật sự mệt đến điên người, cuối cùng cũng đập ra được một cái hố không lớn không nhỏ.

Vừa đập ra được một cái hố, Triệu Quế Hoa đã tinh mắt nhìn thấy cá, bà lập tức vui vẻ, cả gương mặt đều hiện lên nụ cười vui vẻ, nói: “Nhanh nào, lấy lưới đánh cá tới đây, hai chúng ta hạ lưới.”

Lương Mỹ Phân cũng chưa từng bắt cá, đừng thấy gia đình cô ấy chỉ là một gia đình bình thường, nhưng dù sao cũng là một cô gái thành phố, còn có thể được học tập đến khi tốt nghiệp trung học phổ thông, cuộc sống bình thường, nhưng ở trong thành phố cũng không phải thuộc diện khó khăn, cho nên hiển nhiên là sẽ không biết mấy chuyện này.

“Mẹ, làm thế nào đây? Ném vào thì có thể bắt được rồi sao?

Triệu Quế Hoa liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Con đang nằm mơ đó à? Đúng là mơ mộng hão huyền. Con đi tìm một cây gậy trúc về đây.”

Triệu Quế Hoa thầm nghĩ bà cũng từng là người dùng lưới, đều là lưới giống nhau, bà còn có thể không trị được nó sao? Trước kia bà còn từng học được không ít mẹo vặt cuộc sống đó. Lương Mỹ Phân tìm được cây gậy trúc về, Triệu Quế Hoa lập tức thả cây gậy trúc xuống nước, khuấy theo chiều kim đồng hồ, bà nói: “Nếu mẹ khuấy mệt, con tới giúp mẹ.”

“Được ạ!”

Lương Mỹ Phân làm việc là không có hai lời.

Triệu Quế Hoa khuấy cây gậy trúc trong nước, loại công việc này không thể không dùng sức, trời lạnh, bà lại đổ một chút mồ hôi, chỉ cảm thấy cánh tay cũng đau mỏi. Lương Mỹ Phân vội vàng đón lấy, thời gian cô ấy kiên trì còn không lâu bằng Triệu Quế Hoa, nhưng Lương Mỹ Phân cũng nói: “Mẹ, con cảm thấy càng ngày càng khó khuấy.”

Triệu Quế Hoa: “Có lẽ là có cá, đến đây nào, chúng ta kéo mẻ lưới đầu tiên!”

Hai người nhanh chóng kéo lên, “Một hai, một hai!”

Triệu Quế Hoa: “Cẩn thận một chút, dùng sức nào, nhanh lên, một hai! Ai ui!”

“A!”

Mẹ chồng nàng dâu hai người dùng sức một phen, đồng loạt kéo về phía sau, chợt nghe tiếng rắc rắc, đây là tiếng mặt băng nứt ra, mặt Lương Mỹ Phân bị dọa đến trắng bệch, trái lại Triệu Quế Hoa thì nhanh chóng dùng sức một cái, lưới đánh cá thoáng cái đã bị kéo lên.

“A a, mẹ ơi, mẹ xem, có cá kìa, thật sự có cá kìa!”

Triệu Quế Hoa: “Đừng nói nhảm nữa, đi thôi!”

Hai người kéo lưới đánh cá, nhanh chóng chạy đến bờ, cũng may, tuy rằng mặt băng đã bị nứt ra, nhưng cũng chỉ là có mấy khối băng gần cái hố rơi xuống, đi kèm mấy vết nứt mà thôi, những nơi khác tuy có chút vết nứt, nhưng cũng không có vấn đề gì.

Triệu Quế Hoa đặt mông ngồi xuống đất, cảm thán: “Mẹ nó, kiếm chút đồ ăn thôi mà cũng quá khó khăn.”

Lương Mỹ Phân cũng bất chấp sạch hay bẩn, ngồi ngay tại chỗ, cô ấy nhìn lưới đánh cá trước mặt, hai mắt đều thẳng.

Nơi này, cá lớn cá nhỏ ước chừng có mười con, nhỏ nhất cũng phải bảy đến tám tấc, trách không được lúc bọn họ kéo lên lại tốn sức đến như vậy, mấy con cá này làm sao có thể lớn đến như vậy chứ! Tất cả đều thành cá tinh luôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.