Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lương Mỹ Phân ngơ ngác nhìn cá, Triệu Quế Hoa cũng khó nén kích động, bà thở hổn hển, mặt mày đều là ý cười, vốn là gương mặt có chút khắc nghiệt không dễ chọc vào cũng có vẻ dịu nhẹ đi mấy phần. Triệu Quế Hoa đắc ý nói: “Mẹ đã nói là được mà đúng không?”
Lương Mỹ Phân nuốt một ngụm nước miếng, mắt vẫn dính vào cá, mấy con cá này thật lớn mà.
Nhiều cá như vậy, trong nhà ăn sao hết chứ? Nếu ăn không hết, có phải là có thể đem tặng cho nhà mẹ đẻ của cô ấy một ít hay không? Tầm mắt của cô ấy lại rơi vào ao kia, chớp chớp mắt mấy cái, cái ao này... Có thể lén lút nói với nhà mẹ đẻ không?
Triệu Quế Hoa vốn đang đắc ý, vừa quay đầu nhìn thấy ánh mắt con dâu cả chứa đầy toan tính, bà giật mình, lập tức quát lớn: “Đây chính là nơi tôi tìm được, nếu cô nói cho nhà mẹ đẻ cô biết, thì trở về nhà mẹ đẻ vĩnh viễn cũng đừng về nhà nữa. Ly hôn, phải ly hôn.”
Lương Mỹ Phân vừa nghe thấy lời này đã hoảng sợ, vội vàng nói: “Mẹ, con không có...”
“Xì, tôi không quan tâm cô có ý đó hay không, nếu để tôi biết được cô làm chuyện đó, vậy thì cút về nhà mẹ đẻ cho tôi, vĩnh viễn cũng đừng trở về, cô cứ đi làm bà mẹ già cho thằng em trai của cô cả đời đi! Để xem tôi cho cô đẹp mặt thế nào! Cái danh bà mẹ chồng ác độc này, coi như tôi chấp nhận!” Triệu Quế Hoa nói chuyện khá là khó nghe, nhưng đối với người nào thì phải có thái độ đó.
Bà quá hiểu tính cách của con dâu Lương Mỹ Phân này, nếu bà nói chuyện một cách nhẹ nhàng với cô ấy, thật lòng muốn nói đạo lý với cô ấy, trái lại cô ấy sẽ không cho là đúng, càng sẽ không để ở trong lòng, còn có thể cảm thấy bà bắt nạt mình, sẽ ngay lập tức cảm thấy bản thân chịu uất ức.
Ngay cả bản thân Triệu Quế Hoa thôi, kiếp trước bà đã suy nghĩ rất nhiều cho phòng cả, nhưng bà ở trong lòng Lương Mỹ Phân chính là kẻ ác khó tha.
Sau đó bà dứt khoát thật sự hung dữ, không hề cho cô ấy chút mặt tốt gì, không ngừng mắng chửi, không ngừng hung hăng, trái lại Lương Mỹ Phân lại cảm thấy mẹ chồng là người nghĩ sao nói vậy.
Triệu Quế Hoa mẹ nó cũng rất bất lực.
Cho nên bà tuyệt đối sẽ không khách khí, trực tiếp hung dữ, quả nhiên, lời nói của bà khó nghe, trái lại Lương Mỹ Phân lại uất ức ngậm miệng lại, xem như nghe vào đầu rồi.
Triệu Quế Hoa: “...” Cũng thái quá rồi! Người này quả nhiên không nghe lọt tai lời hay mà.
Bà bình tĩnh lại và nói: “Nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta về nhà.”
Lương Mỹ Phân do dự, nhỏ giọng hỏi: “Còn có thể bắt được, chúng ta không bắt thêm sao?”
Triệu Quế Hoa cũng không nỡ đi, nhưng bà lại sợ lấy quá nhiều, bị người ta theo dõi, dù sao đường từ đây về nhà cũng khá xa. Hơn nữa nếu lại đi, lúc nãy băng đã bị nứt, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy khiến người ta lo lắng.
“Vẫn là để lần sau đi, lần sau gọi mấy đàn ông trong nhà cùng đi, lần này chủ yếu là mẹ muốn tìm được một chỗ như này. Lần sau chúng ta mang theo một sợi dây thừng quấn quanh người, cũng an toàn hơn một chút, mẹ thấy bề mặt băng này cũng không kiên cố cho lắm.”
Mặc dù muốn ăn cá, nhưng bà cũng muốn sống.
“Hơn nữa, trong nhà chỉ còn lại hai đứa nhỏ ở nhà buổi trưa cũng không ăn.”
Triệu Quế Hoa đứng dậy, phủi mông, dọn dẹp cá ở trong giỏi, lúc này trên mặt đều là ý cười, thật sự là cảm thấy quá sung sướng.
Bà dặn dò: “Lúc chúng ta về nhà phải chú ý, không thể để cho người ta nhìn ra được.”
Lương Mỹ Phân vừa nghe thấy lời này, cực kỳ đồng ý gật đầu, nói: “Mẹ, cái này con biết.”
Ở cùng nhau nhiều năm trong cái khu tập thể kia, ai còn xa lạ với ai nữa chứ, cô ấy cũng biết được người trong khu có tính cách như thế nào. Nếu để cho đám người kia biết được bọn họ có một nơi tốt như vậy, lúc quay lại nơi này có lẽ chẳng còn một con cá nào.
Nghĩ tới đây, hai người đều run run bả vai.