Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Minh Mỹ: “Trời lạnh như vậy, lại ra ngoài làm chuyện quan trọng, lúc trở về khẳng định rất lạnh lẽo. Nếu lạnh lẽo, nên ăn tốt hơn một chút để bổ sung dinh dưỡng. Có dinh dưỡng, vậy thì sẽ không bị gió thổi lạnh mà nhiễm bệnh.”
Hổ Đầu: “Hả???”
Tiểu Yến tử: “...” Nghe không hiểu.
Minh Mỹ vươn một ngón tay ra, biểu hiện cho số ‘một’, nói: “Chúng ta chỉ dùng một quả thôi, bổ sung dinh dưỡng. Đây là điều rất nên làm, không phải là một sự lãng phí, các cháu nói xem có đúng không”
Hổ Đầu và Tiểu Yến Tử đồng loạt gật đầu.
Minh Mỹ tiếp tục: “Nếu thím bị mắng, các cháu có thể nói chuyện giúp thím không?”
Hổ Đầu vội vàng gật đầu: “Có thể!!!”
Cậu bé vỗ ngực và đảm bảo: “Cháu là một người đàn ông!”
Minh Mỹ: “Phụt!”
Tiểu Yến Tử cũng học theo bộ dáng của anh trai, vỗ ngực đảm bảo: “Có thể!”
Minh Mỹ mỉm cười: “Được rồi, thím tin tưởng hai cháu.”
Cô lấy mì ngô ra, rồi lấy thêm một quả trứng từ tủ ra, xong lại ra lệnh cho Hổ Đầu: “Cháu đi đến hầm lấy cho thím một bắp cải mang tới đây.”
Hổ Đầu: “Được ạ.”
Cậu bé giống như chân mọc lông bay nhanh ra cửa, Minh Mỹ hành động rất nhanh. Thật ra cả nhà tính cả già và trẻ nhỏ thì là tám người, trong súp chỉ bỏ một quả trứng gà, thật sự dinh dưỡng cực cực cực kỳ ít, cũng chỉ là ngửi được mùi mà thôi.
Nhưng nếu bỏ nhiều, Minh Mỹ lo lắng mẹ chồng của cô sẽ bùng nổ mất.
Trứng gà ở nhà bình thường là một thứ rất quý giá, nhà mẹ đẻ của Minh Mỹ có điều kiện tốt hơn một chút, mà cũng xem nó là bảo vật.
Thứ này, có đôi khi có tiền cũng không mua được.
Minh Mỹ làm rất nhanh, đầu năm nay con gái chẳng có ai là không biết nấu cơm, đừng nói là con gái, ngay cả con gái không biết nấu ăn cũng rất ít. Chỉ là nếu nói đến các món ăn lớn, khẳng định Minh Mỹ hông nấu được, chỉ là súp mì thì quá đơn giản rồi, vẫn có thể làm được.
Món súp mì chín rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã làm xong, một lớn hai nhỏ ngồi lại, ba người mỗi người nâng một chén, xì sụp uống, Hổ Đầu nhìn thấy mảnh trứng nhỏ trong chén, vui vẻ đến mức muốn vẫy đuôi.
“Bà già Tô, bà ra đây cho tôi! Ra khỏi đây ngay!”
Ba người đang ăn uống thoải mái, chợt nghe bên ngoài truyền đến một hồi tiếng kêu gọi ngang ngược, Minh Mỹ lập tức vọt tới cửa, mở ra một khe hở, nhìn ra bên ngoài. Hổ Đầu yên lặng tiến đến, Tiểu Yến Tử cũng yên lặng tiến tới, từ trên xuống dưới, ba cái đầu, từ khe cửa nhìn chằm chằm vào trong sân.
Người trong sân cũng không phải ai xa lạ, chính là tuyển thủ chiến đấu bà Chu, bà Chu chống thắt lưng, gương mặt khắc nghiệt, bà ta đứng ở cửa nhà bà Tô kế bên, điên cuồng giậm chân: “Bà Tô, Vương Hương Tú hai người ra đây cho tôi, ra đây! Đừng nghĩ rằng trốn ở trong nhà thì không có vấn đề gì! Bà không dám ra ngoài, đúng không? Không ra thì tôi sẽ tìm ủy ban cư trú, không thể cho các người bắt nạt người khác như vậy được. Có phải là vì có người sinh nhưng không có người nuôi hay không hả? Thằng súc sinh nhà mấy người trộm đồ nhà chúng tôi, mấy người vẫn mặc kệ!”
Cuối cùng lúc này Vương Hương Tú cũng đã mở cửa, cô ta vừa ủy khuất vừa phẫn nộ nhìn bà Chu, nói; “Thím Chu, có ai nói như thím chứ? Ngay cả khi nhà cháu không có đàn ông, thím cũng không thể nói như vậy. Thím nói nhà cháu bắt nạt người khác, cháu thấy thím mới là đang bắt nạt người khác, tới cửa mắng chửi, không có ai làm việc như thím vậy cả.”
“Cũng đúng đó, thím Chu à, thím cũng quá đáng quá, nào có ai nói như thím chứ, đây không phải là bắt nạt người khác sao.”
“Thím Chu vẫn là cứ ngang ngược trước sau như một, đây không phải là đang bắt nạt quả phụ nhà người ta sao.
“Tôi thấy thím Chu cố ý bới lông tìm vết đó, bà ta chính là hận Vương Hương Tú.”