[Thập Niên 70] Mẹ Chồng Tôi Trọng Sinh

Chương 37: Chương 37: Xem trò hay. (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người vây xem xì xào bàn tán, so với bà Chu khắc nghiệt cứng rắn miệng thối, mọi người cũng chẳng thèm hỏi tới nguyên nhân là gì, dù sao nhất định là bà già bắt nạt quả phụ trẻ.

Bà Chu chậc một tiếng, mắng: “Liên quan gì tới mấy người hả? Cậu biết cái rắm, lại dám xen mồm ở đây Mấy người vô duyên mất nết!”

Bà mắng đủ rồi, quay đầu lại nói: “Con đĩ này mày làm bộ làm tịch cho ai xem hả? Ba thằng nhóc nhà mày đến nhà tao trộm đậu phộng, màu nhìn xem, hơn phân nửa túi đậu phộng này để cho mấy đứa nhóc hư đốn kia ăn trộm không còn chút gì, thật đúng là quá đáng mà! Đậu phộng này, mỗi năm ra được bao nhiêu đâu? Ba thằng nhãi ranh nhà mày lại lấy hết sạch của tao, tao còn không thể tìm tới cửa đòi bọn mày giải thích à? Mất tiền, đền tiền cho tao!”

Hốc mắt Vương Hương Tú đỏ lên nói: “Thím Chu, thím nói gì vậy? Con của tôi sao có thể làm chuyện đó chứ? Nó là những đứa trẻ hiểu chuyện, cháu biết thím không thích chúng nó, nhưng thím không thể đổ hết tội lên đầu con của cháu được!”

“Mày còn không thừa nhận? Mày gọi tất cả mấy đứa trẻ trong khu này ra hỏi xem có phải ba đứa con của mày ăn đậu phộng ở cửa chiều nay không? Đó là của nhà tao!” Bà Chu còn đang giậm chân, mắng: “Mày đừng tưởng rằng mày lấy ra được diễn xuất như vậy là có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hổ Đầu, Hổ Đầu cháu ra đây, cháu nói xem cháu có thấy hay không!”

Bà Chu thấy nói chuyện không được thì bắt đầu muốn tìm nhân chứng, Minh Mỹ nhanh chóng quyết đoán đóng chặt cửa lại.

Cô không hiểu biết nhiều về những người trong khu, nhưng nghe mẹ chồng giới thiệu một chút thì biết thật ra ai cũng chẳng phải là đèn cạn dầu gì cả. Bây giờ những người khác trong nhà không có ở đây, cô mới không thèm ra nhúng tay vào vũng nước đục kia, cô quyết đoán đóng cửa, nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa các cháu có nhìn thấy khong?”

Hổ Đầu gật đầu, nói: “Có thấy!”

Đứa trẻ kể lại sự thật: “Bà Chu đặt đậu phộng bên ngoài cửa, Kim Lai Ngân Lai đã chạy qua lấy. Bà Chu nhìn thấy bọn họ lấy, còn cười.” Nói đến đây, Hổ Đầu có chút mờ mịt gãi đầu: “Không biết là bà Chu cười cái gì.”

Minh Mỹ: “???”

Cười á?

Bà già này còn cười nữa chứ?

Nhưng là, đồ của bà ta bị mất thì sao bà ta lại cười chứ?

Hổ Đầu bĩu môi: “Kim Lai nói, nếu cháu học tiếng chó sủa một tiếng thì sẽ cho cháu ăn, cháu là một người đàn ông, cháu không phải chó, cháu không cần! Cái đậu phộng bị hỏng, cháu không ăn!”

Minh Mỹ nghe xong những lời này, vẻ mặt không dễ nhìn, thầm nghĩ trẻ con nhà kia được dạy dỗ như thế nào vậy chứ.

Thật sự chẳng khác gì không được dạy dỗ cả!

Cô xoa đầu Hổ Đầu và nói: “Không cần là đúng, chúng ta không cần đồ ăn cắp! Thứ gì vậy chứ, chờ bà nội của cháu về, chúng ta đi cáo trạng!”

Hổ Đầu: “Được ạ!”

Tiểu Yến Tử cũng vội vàng gia nhập: “Được ạ ~”

Chu Lý Thị gào khóc bên ngoài mấy tiếng, Hổ Đầu cũng không xuất hiện, Vương Hương Tú lập tức đứng lên, nói: “Bà xem, không ai thèm quan tâm đến tú bà này. Bà chỉ dám bắt nạt đến cô nhi quả phụ chúng tôi, ngoài ra bà có thể làm gì chứ?”

“Cô mắng ai là tú bà cơ, con tiện nhân này, để xem tôi có đánh chết cô không?”

Chu Lý Thị bước lên một bước muốn tát Vương Hương Tú, Vương Hương Tú né tránh, bà ta ngã vào khoảng không, đụng phải cửa, bà ta đụng vào cửa khiến đầu váng mắt hoa, ngồi sụp xuống đất, gào thét: “Không có lương tâm mà, mọi người mau đến xem này, quả phụ này không có lương tâm còn đi bắt nạt một bà lão như tôi. Bắt nạt người khác đến như vậy, ôi trời ơi, thiên địa ơi, mau hiển linh đánh chết con ả tiện nhân này...”

Minh Mỹ nghe thấy tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài, chuyện này không thể không hóng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.