[Thập Niên 70] Mẹ Kế Kiều Diễm Và Trượng Phu Lạnh Lùng

Chương 44: Chương 44: Hâm mộ, ghen ghét (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thứ hai là đứa nhỏ Hạ Diễm này hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.

Hai năm trước, mỗi khi trò chuyện, cậu nhóc sẽ thường xuyên hỏi khi nào ba trở về, nhưng có thể là vì đã thất vọng quá nhiều lần, hoặc là biết ba đang bận công tác, không thể thường xuyên trở về, cho nên đã rất lâu cậu nhóc không còn hỏi vấn đề này nữa, cũng không hề nói nhớ ba.

Nhưng Trình Hiểu Mạn biết cậu nhóc rất nhớ ba, mỗi lần hàng xóm cách vách dẫn theo bọn nhỏ chơi ở trong sân, Hạ Diễm đều sẽ lén nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ.

Đây cũng là lý do chủ yếu mấy năm nay Trình Hiểu Mạn thúc giục con trai tìm một người vợ, anh cưới vợ là có thể xử lý tùy quân, đến lúc đó lại đưa cả Hạ Diễm đi, quan hệ ba con cũng có thể chậm rãi cải thiện.

Cho nên việc hôn nhân vừa xác định, Trình Hiểu Mạn lập tức đề cập về chuyện này với Hạ Đông Xuyên, trong mắt bà, việc này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Thế nhưng Hạ Đông Xuyên không lập tức hỏi Tô Đình thế nào, mà lại hỏi Hạ Diễm trong khoảng thời gian này ở trong nhà có xảy ra chuyện gì hay không.

Hạ Diễm lập tức nghĩ tới sự biến hóa của Tô Đình, nhưng cậu nhóc thích cô của bây giờ, hơn nữa chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, liền lắc đầu nói: “Không xảy ra chuyện gì ạ.”

Hạ Đông Xuyên phát giác cậu nhóc tạm dừng, hỏi: “Thật sự không có?”

Hạ Diễm nằm ở trên giường, nghiêng nửa đầu nhìn ba, vẻ mặt có chút mờ mịt.

“Vừa rồi con đang do dự cái gì?” Hạ Đông Xuyên nhắc nhở, vào lúc trước khi Hạ Diễm mở miệng, nói: “Ba bận công tác, không có cách nào mỗi thời mỗi khắc ở bên cạnh con, nhưng lúc ở bên ngoài, lòng ba vẫn luôn nhớ mong con, cho nên ba hy vọng, có cái gì con cũng có thể nói thẳng ra, như vậy sau này ba ra cửa cũng có thể càng thêm yên tâm.”

Tuy rằng Hạ Diễm không thể hoàn toàn hiểu hết ý trong lời Hạ Đông Xuyên nói, nhưng cậu nhóc cũng không ngốc, có thể nghe hiểu rằng ba đang lo lắng cho cậu nhóc, nghĩ nghĩ rồi nói: “Con cảm thấy hình như mẹ đã thay đổi rồi.”

Chỉ nghe những lời này, Hạ Đông Xuyên liền biết Hạ Diễm cũng đã thay đổi, trước khi anh đi làm nhiệm vụ cũng không thấy cậu nhóc gọi là mẹ.

Nhưng mặt này một phần cũng phản ánh Tô Đình đối xử với Hạ Diễm khá tốt, nếu không với tính cách của cậu nhóc sẽ không thể nhanh chóng sửa miệng như vậy, còn gọi trôi chạy đến thế.

Bởi vậy Hạ Đông Xuyên dùng ngữ khí dịu dàng hỏi: “Cô ấy thay đổi chỗ nào?”

Hạ Diễm lật người lại, quỳ bò trên giường, bò đến dán ở bả vai của Hạ Đông Xuyên, dùng tay che miệng lại, tiến đến bên tai ba rồi thấp giọng nói “Con cảm thấy, mẹ trở nên thích con.”

Hạ Đông Xuyên “...”

Anh cảm thấy, con trai của anh trở nên tự luyến.

Tô Đình mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn bức màn treo trên cửa sổ.

Bức màn màu xanh biển, không có hoa văn, không quá đẹp, lại vì không đủ độ dày, không thể che ánh sáng tốt cho lắm. Sau khi cô xuyên tới vẫn luôn vô cùng ghét bỏ bức màn này, cảm thấy nó vừa nhìn không được vừa dùng không được.

Nhưng dù có ghét bỏ cũng không có tác dụng, thời đại này muốn mua vải dệt cần phải có phiếu vải, những nhà có bức màn như thế này đều tượng trưng cho gia đình có gia cảnh khá giả, có rất nhiều nhà phải dùng giấy loại dán lại che cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.