Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn ánh sáng chiếu lên bức màn, Tô Đình đánh giá hẳn thời gian đã không còn sớm, cô duỗi tay cầm lấy chiếc đồng hồ trên bàn trang điểm, híp mắt nhìn trong bóng tối.
Quả nhiên, đã 7 giờ hai mươi.
Tô Đình đặt đồng hồ xuống, dụi dụi mắt xoay người ngồi dậy, trong bóng tối cầm lấy chiếc áo sơ mi và chân váy treo dưới giường tối hôm qua lên mặc vào người, sau đó kéo bức màn ra, vòng qua giường kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Bên ngoài một vùng sáng sủa.
Cửa phòng cách vách mở toang, Tô Đình đưa mắt nhìn vào bên trong, chăn gối trên giường xếp vuông vức như khối đậu hũ, vừa thấy đã biết chính là tác phẩm của Hạ Đông Xuyên, Hạ Diễm cũng giống cô, đều không thích gấp chăn.
Trong phòng ngoài phòng cũng không có ai, không biết Hạ Đông Xuyên có phải đã tới quân doanh rồi hay không.
Tô Đình nghĩ ngợi rồi đi vào phòng tắm vặn vòi nước, nặn kem đánh răng hứng nước đánh răng rửa mặt.
Rửa mặt xong đang vắt khăn lông, Tô Đình nghe được bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, vội vắt khô khăn lau mặt. Cũng lui về phía sau nửa bước, nhìn ra bên ngoài.
Không thấy được người, cô đành phải mở miệng hỏi: “Đã trở lại rồi sao?”
Hạ Đông Xuyên đáp: “Ừm.”
Tô Đình lau khô mặt, thả khăn lông vào trong bồn giặt sơ sơ rồi lại vắt khô treo lên dây thừng rồi đi ra ngoài.
Hạ Đông Xuyên đang đặt đồ lên bàn ăn, nhìn thấy cô đi ra, tay trái chuyển sang giơ hộp cơm bằng nhôm trên tay lên: “Tôi mua cơm sáng về, cô ăn đi.”
Tô Đình ừ một tiếng, tầm mắt lại rơi trên bộ quân phục trên người anh.
Hôm nay anh vẫn mặc quân trang màu xám xanh, nhưng chất liệu mỏng nhẹ hơn không ít, hình như là trang phục hè.
Ở trong mắt Tô Đình, màu sắc của quân trang có hơi nặng nề, người không có giá trị nhanh sắc cao mặc vào dễ bị già dặn. Nhưng vừa lúc giá trị nhan sắc của anh lại cao, sau khi cạo râu lại nhìn có vẻ thư thái hơn, nhìn rất có tinh thần.
Tô Đình ngừng việc thưởng thức Hạ Đông Xuyên ở đây, đột nhiên cô phát hiện ý nghĩ của mình rất nguy hiểm, tầm mắt vội vàng trượt xuống một đường rời khỏi mặt anh, cuối cùng dừng lại ở tay phải anh.
Trên tay anh vẫn cầm theo mấy sợi rơm, con cá biển màu bạc trắng, cũng mấy con cua thịt bị trói lại.
Tô Đình tìm đề tài hỏi: “Anh đi khu cung ứng hải sản sao”
“Đi lòng vòng thôi.” Hạ Đông Xuyên nói rồi đặt hộp cơm xuống, lướt qua Tô Đình đem cá cua vào phòng bếp.
Tô Đình ồ một tiếng, đi đến trước bàn cơm, mở hộp cơm ra theo thứ tự
Hộp cơm có hai cái, một cái bên trong để hai cái bánh bao, bởi vì bánh bao lớn, lớp vỏ ép hơi biến hình. Cái hộp cơm thứ hai đựng ba bát mì tươi.
Tô Đình quay đầu hỏi: “Anh ăn cơm sáng chưa?”
“Chưa ăn.”
Khó trách, cô còn nói chỉ có một mình cô, không có khả năng anh mua nhiều đồ ăn như thế.
Nhưng hai hộp cơm này cũng không ít đồ ăn, nhìn lượng cơm ngày hôm qua anh ăn, Tô Đình hoài nghi vô cùng, cũng không biết là vì hôm qua anh không ăn no, trên thực tế lại rất có thể ăn, hay là vì anh có hiểu lầm đối với lượng cơm cô ăn.
Tô Đình đặt hộp cơm xuống, vừa tháo bím tóc thắt đêm qua vừa đi vào phòng ngủ chính, chỉ là mới vừa đi đến trước bàn trang điểm, cô bỗng dừng mọi hành động.
Từ từ.
Vừa rồi có phải Hạ Đông Xuyên đã nhìn thấy dáng vẻ ngủ dậy đầu tóc dựng đứng của cô hay không.