Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bà định xé miệng của ai?” Lục Trường Chinh đi từ cửa vào, vừa đi sang nhà bên cạnh mượn than hòn nhóm lửa, vừa vào nhà đã nghe thấy bà lão kiêu ngạo hống hách. Nếu như đây đổi thành cô gái nhút nhát khác chắc chắn không ứng phó nổi, nhưng anh biết Lưu Mỹ Vân rất lợi hại.
Nhưng lợi hại thì lợi hại, làm một người đàn ông anh cũng không thể hai tay đút túi đứng ở bên nhìn được, đến lúc cần hỗ trợ thì phải hào phóng đứng ra, bất chấp phía đối diện là một bà già khó tính hay là đầu trâu mặt ngựa gì đó, vợ mình nhất định phải để mình bảo vệ.
“Ha, cậu là đàn ông, đàn ông còn có thể bắt nạt bà lão ta!”
Nhìn thấy khí thế Lục Trường Chinh uy nghiêm mặc trên mình quân phục, bà lão lùi lại một bước, giọng điệu hiển nhiên không còn cứng rắn như trước.
“Bà à, có bao nhiêu người vây xem như vậy, tôi cách bà tám thước, bà lại nói tôi bắt nạt bà. Tôi và người yêu về nhà thăm người thân nhìn thấy đứa trẻ trong nhà ngày đông lạnh không có một cái áo bông nào, chú thím tôi bỏ quần áo của mình để cho đứa trẻ này mặc. Kết quả mặc một cái bị cháu trai bà dẫn người lột một cái, còn chưa đi đến cửa nhà lại đụng phải cháu trai bà trực tiếp dẫn người tới cướp. Người yêu tôi cũng là quân nhân, đứa trẻ này như thế nào cũng là người nhà của quân nhân. Chúng tôi ở phía trước biên bảo vệ quê hương đất nước, kết quả người nhà mình lại bị bắt nạt như thế. Như này nếu đổi lại là bà, trong lòng bà yên tâm không?”
Trong thời gian này, Lục Trường Chinh đã học được một chút kỹ năng mồm mép từ Lưu Mỹ Vân, bây giờ vừa hay được dùng trong chiến đấu thực tế.
Khỏi phải nói hiệu quả thực sự không tồi.
Dù sao thì những người hàng xóm sau khi nghe được những lời của Lục Trường Chinh đã bắt đầu trách mắng bà lão.
Trong bọn họ cũng có con trai đang phục vụ trong quân đội, mấy năm chưa về nhà một lần, nếu như vừa về nhà thì nhìn thấy gia đình bị ức hiếp, đặt vào ai thì ai cũng chẳng chịu nổi?
“Cái gì mà người nhà của quân nhân cơ, cha cô chỉ là tên đi quét tước nhà vệ sinh, còn mẹ cô trước kia là con gái nhà giàu.”
Trước những lời buộc tội từ một phía, bà lão tức giận lắm rồi, nói chuyện liền không cố kỵ gì nữa, loại chuyện như thế này nghĩ đến là được rồi, còn nói ra đương nhiên không chiếm được lý, hơn nữa lại gặp phải loại người Lưu Mỹ Vân biết nắm bắt cơ hội này nữa chứ.
“Bà à, bà xem những lời bà nói kìa, dọn dẹp vệ sinh là việc mà cấp trên giao cho cha tôi để cải tạo lao động, để giáo dục lại tư tưởng của cha tôi, mỗi ngày cha tôi đều làm việc cần cù, thật thà thành khẩn, còn hoàn thành một cách vinh quang nhiệm vụ mà tổ chức giao cho, sao tới nơi này của người, dọn dẹp vệ sinh lại trở thành người đê tiện, thấp hèn vậy. Người nói nhà chúng tôi không xứng mặc áo bông, trên người ta còn đang mặc quân trang đây. Vì sao tư tưởng của người lại thế này, luôn trái ngược lại với những tư tưởng mà các vị lãnh tụ đã dạy chúng tôi.”
“Mày… cô đang nói hươu nói vượn cái gì đấy?” Cho dù bà lão không có văn hóa đi chăng nữa, cũng hiểu cái lý mà Lưu Mỹ Vân nói rất lợi hại.
Miệng lưỡi con nhóc này linh hoạt, bên cạnh còn có một người đàn ông thoạt nhìn không hề dễ chọc, bà lão thấy xem ra lần này không cãi nhau được rồi, liền ngồi luôn xuống đất, bắt đầu gào khóc thật to.
“Ai nha... Tôi không sống nữa, cô mở miệng ra là nói gì đó, muốn bắt nạt một bà già như tôi chưa từng được đi học à. Tôi mặc kệ, nếu hôm nay cô không thả cháu trai của tôi ra, tôi liền đâm đầu chết ở cửa nhà các người, mọi người đừng ai mong được sống tốt.”
Lý lẽ của bà lão không bằng được Lưu Mỹ Vân, nhưng khóc lóc om sòm thì bà lão đứng đầu.