Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đừng buồn nữa, không phải cậu còn có tiền trợ cấp sao, có thể tiết kiệm rồi gửi đến nơi em trai cậu đang ở, để cuộc sống của cậu ấy tốt hơn một chút, cậu còn có thể viết thư mà.”
Lưu Mỹ Vân không biết an ủi người khác cho lắm, chỉ có thể chọn những điều thực tế để nói: “Còn nữa cậu viết thư nhất định phải nói với em trai của cậu là cho dù cực khổ và mệt mỏi đến mức nào cũng không được từ bỏ việc học tập.”
Tống Hồng Anh khóc nhiều rồi, lấy tay áo lau một cái, thút tha thút thít hỏi: “Cũng không thể thi đại học nữa, còn học cái gì?”
Trong lòng Lưu Mỹ Vân đang chọn lọc từ ngữ, làm thế nào để không lộ ra dấu vết mà vẫn có thể giải thích với Tống Hồng Anh, chính sách nhập học của công nông binh còn phải qua hai năm nữa mới được ban hành, cho dù cô có trí tưởng tượng siêu phàm, cũng không thể thế được.
Suy nghĩ một lúc lâu sau cô mới nói: “Em trai cậu xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, đó là đi hỗ trợ xây dựng nông thôn, cậu xem chẳng phải trên báo đã nói rồi sao, thanh niên trí thức đến nông thôn, trời đất rộng lớn nhiều đất dụng võ, cho dù xuống nông thôn, đó cũng là mang theo tri thức mà đi, nhưng nếu như em trai cậu bỏ việc học tập, thì làm thế nào hưởng ứng lời kêu gọi, hỗ trợ xây dựng nông thôn được!”
Tống Hồng Anh nghe Lưu Mỹ Vân nói mà hai mắt sáng lên, cô ấy ít khi thấy Lưu Mỹ Vân nói nhiều như thế, bình thường đều là mình hay bla bla trước mặt cô, nhưng lần này, cô ấy lại cảm thấy Lưu Mỹ Vân nói rất có lý.
“Ừ, cậu nói đúng, mình nhất định sẽ viết thư nói cho nó biết! Bắt đầu từ bây giờ, mình phải tiết kiệm tiền, tích lũy phiếu, sau đó gửi hết cho em trai mình!”
Tống Hồng Anh giống như đột nhiên tìm được mục tiêu, không rơi nước mắt nữa, trên hàng mi còn đọng lại hai giọt nước mắt, xinh xắn đáng yêu.
“Ừ, trở về cậu đưa địa chỉ nơi em trai cậu đang ở cho mình, đợi đến khi mình có thời gian, mình sẽ gửi cho cậu ấy một ít sách và tư liệu học tập.”
Lưu Mỹ Vân đang nghĩ đợi đến khi khôi phục kỳ thi đại học, thì sẽ gửi một ít tư liệu học tập cho người ta.
“Mỹ Vân, cậu thật tốt!” Tống Hồng Anh cảm động đến nỗi muốn khóc tiếp, nhất là khi nghĩ đến Lưu Mỹ Vân sắp phải xuất ngũ: “Mình không nỡ để cậu đi, nếu như cậu đi rồi, mình phải làm sao đây?”
“Mình sẽ viết thư cho cậu.” Lưu Mỹ Vân lau khô nước mắt giúp cô ấy, nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên nói: “Hồng Anh, cậu nghe lời mình, sau này đừng chống đối với Tần Tiểu Nguyệt nữa.”
“Tại sao?” Tống Hồng Anh hỏi.
Cô ấy không thích dáng vẻ vênh vang đắc ý của Tần Tiểu Nguyệt, mỗi lần múa cùng nhau, rõ ràng là vấn đề của bản thân cô ta, nhưng cô ta lại cứ trách người này trách người kia, bản thân múa cũng dở tệ thôi, còn muốn được múa dẫn đầu.
“Cậu tới nơi này chẳng phải là vì muốn nhảy múa thật tốt sao, em trai cậu ở nông thôn vẫn còn đang chờ tiền trợ cấp của cậu kìa. Cậu nghe lời mình, đừng trêu chọc cô ấy nữa, cho dù ghét cô ta cũng phải nhẫn nhịn cho qua.”
Vẻ mặt của Lưu Mỹ Vân nghiêm túc, Tống Hồng Anh cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, thoáng suy tư một chút rồi gật đầu: “Biết rồi, chờ sau khi cậu đi rồi, mỗi ngày mình chỉ nhảy múa, không để ý đến những chuyện khác.”
“Ừ, ngoan quá, thưởng một miếng bánh ngọt.” Lưu Mỹ Vân lấy cái túi mà Lục Trường Chinh cho cô từ trong ngăn tủ ra, bên trong là những chiếc bánh ngọt được đựng trong hộp sắt, đóng gói tinh xảo, ngay cả hợp tác xã cũng không có bán, vừa nhìn là biết không hề rẻ.
Lưu Mỹ Vân chỉ nói với người ngoài là gặp lại học sinh trước đây cha cô từng dẫn dắt ở bộ đội, được người ta tặng cái này.
Mấy ngày nay, hai người cô và Tống Hồng Anh ăn chỉ còn lại mấy miếng cuối cùng.