Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sở dĩ cô giữ nguyên thái độ của nguyên chủ là muốn xem phản ứng của người đàn ông này, chỉ là trước mắt cô liền quan sát được, người đàn ông này có vẻ không hứng thú với dáng vẻ nhút nhát, ngại ngùng của nguyên chủ.
Vậy thì càng tốt, mình càng không phải giả vờ.
“Hay là chúng ta tự giới thiệu trước một chút?” Lưu Mỹ Vân đi thẳng vào vấn đề, trên mặt nở một nụ cười.
“A... Được”, Lục Trường Chinh sững sốt chớp mắt một cái, cho là mình bị ảo giác, mới vừa rồi còn là một cô gái còn thẹn thùng, vào lúc này đột nhiên ánh mắt sáng lên, giọng nói lanh lẹ lại trong trẻo.
Không đợi anh suy nghĩ, Lưu Mỹ Vân liền thoải mái bắt đầu tự giới thiệu mình.
Từ bối cảnh gia đình, đến trình độ văn hóa, rồi thói quen cuộc sống, Lưu Mỹ Vân giới thiệu cẩn thận, cũng rất có thành ý.
Dù sao, trước mắt mà nói, cô đối với đối tượng này cũng rất hài lòng.
Nhớ vẻ mặt đẹp trai cô tự tạo, ngũ quan mạnh mẽ, ánh mắt sáng, giữa hai lông mày có khí chất của một người quân nhân, người bình thường không thể chê, cao lớn ngất trời, rất có cảm giác mạnh mẽ.
Nói không khoa trương, với gương mặt này, để kiếp sau cưới trước yêu sau, có thể đi làm quảng cáo kiếm tiền.
Lưu Mỹ Vân tự giới thiệu xong, Lục Trường Chinh cũng không dài dòng nữa, giới thiệu tình hình của mình một cách đơn giản nhanh gọn.
Chẳng qua vấn đề của anh phức tạp hơn Lưu Mỹ Vân nhiều, quan hệ của hai người vẫn chưa rõ ràng, cũng không tiện tiết lộ quá nhiều, cho nên Lục Trường Chinh nói khá ngắn gọn.
“Tình hình của tôi chính là như thế, cô còn muốn biết gì nữa, có thể trực tiếp hỏi tôi, nhưng bộ đội có kỷ luật, những gì không nên nói, tôi cũng không thể nói cho cô biết.”
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lục Trường Chinh đi xem mắt, nhưng cũng biết không phải tất cả phụ nữ đều thẳng thắn và gan dạ như Lưu Mỹ Vân, phương thức giao lưu thẳng thắn, quả thật rất đúng với gu của anh.
“Anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?”
Lưu Mỹ Vân hỏi một vấn đề khiến Lục Trường Chinh bất ngờ.
Nghiêm túc suy nghĩ một lúc, anh nói: “Xinh đẹp, hiểu chuyện, dịu dàng, hào phóng, nói lý.”
Đây là những điều Lục Trường Chinh tổng kết ra khi nhìn thấy những cặp vợ chồng khác ngày nào cũng cãi nhau ở bộ đội.
Hai vợ chồng sinh sống cùng nhau, nếu như không có tiếng nói chung, không thể nào nói chuyện, không nói lý, mỗi ngày đều cãi vã vì một vài chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cuộc sống như thế này còn không bằng anh sống độc thân, tự do tự tại.
Mí mắt Lưu Mỹ Vân giật một cái, nụ cười trên mặt không giảm.
“Cô thì sao?” Lục Trường Chinh hỏi.
Lưu Mỹ Vân nhìn người đàn ông với tư thế ngồi thẳng tắp hăng hái ở đối diện, quyết định cho anh một liều thuốc mạnh.
“Tôi thích người như anh.”
Thời tiết tháng chạp lẽ ra phải lạnh thấu xương mới phải, nhưng Lục Trường Chinh lại cảm thấy lòng ngực mình vừa nóng vừa khó chịu.
Khi Lục Trường Chinh ẩn núp đi vào khu vực địch chiếm đóng cũng chưa từng căng thẳng như thế, nghe thấy lời nói thẳng thắn của cô gái, cả kinh đến nỗi đứng bật dậy khỏi ghế.
Lưu Mỹ Vân vừa thấy phản ứng của người đàn ông, thì biết lượng thuốc của mình nặng rồi, dù sao bây giờ chỉ mới là cuối những năm sáu mươi.
Cô vội vàng đứng lên bổ sung cho lời nói của mình, nhìn người đàn ông cẩn thận giải thích: “Ý của tôi là, tôi thích quân nhân.”
“Quân nhân bảo vệ quốc gia, vô tư hiến dâng, là người đáng yêu nhất, đáng tôn kính nhất.”
Ánh mắt sạch sẽ thuần khiết, con ngươi tĩnh mịch của cô gái nhỏ lóe lên vẻ kiên định mà sùng bái, Lục Trường Chinh nhìn thấy cái bóng màu xanh quân đội của mình từ trong ánh mắt của cô, đột nhiên tim đập nhanh hơn một chút.
Hắng giọng một cái, anh nói: “Suy nghĩ này của cô rất tốt.”
Nói xong, trông thấy Lưu Mỹ Vân chống đỡ cái chân bó thạch cao cả người nghiêng nghiêng đứng đấy, thân thể nhỏ gầy yếu đuối, làm cho lòng người sinh ra cảm giác thương mến, nhưng sống lưng của cô gái này vẫn luôn thẳng tắp.
Tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không tự ti.