Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày thứ hai của buổi biểu diễn, không khác những gì mọi người đồn đoán, Tần Tiểu Nguyệt quả nhiên thay thế Lưu Mỹ Vân, đứng ở vị trí múa dẫn.
Buổi biểu diễn coi như thành công, không có gì bất ngờ, cũng không có gì quá xuất sắc. Tần Tiểu Nguyệt cũng vì gấp gáp, còn múa sai một nhịp, bị Phùng Ngọc Quyên ngừng lại.
Những thứ này đều diễn ra sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Tống Hồng Anh mang cơm tới bệnh viện kể cho cô.
“Mỹ Vân, chúng ta vẫn là thích múa với em, Tần Tiểu Nguyệt đó chính là quá tự kiêu.” Tống Hồng Anh ngồi bên nép giường, không nhịn được càu nhàu.
Lưu Mỹ Vân đậy hộp cơm lại, vốn là muốn nhắc nhở cô đừng đắc tội với Tần Tiểu Nguyệt, nhưng là phòng bệnh nhiều người phức tạp, nói những lời này cũng không tiện.
Chỉ có thể đổi chủ đề, kéo Tống Hồng Anh sang câu chuyện khác.
“Ngày mai chúng ta sẽ trở về đoàn văn công, đồ đạc ở ký túc xá, chị giúp em dọn trước.” Tống Hồng ANh giúp Lưu Mỹ Vân rửa sạch hộp cơm, xem giờ cũng không còn sớm, liền nhanh chóng trở về ký túc xá.
“Được rồi, chị nhớ chú ý an toàn.” Lưu Mỹ Vân còn nằm ở trên giường, cảm kích nắm tay cô một cái.
Từ khi đến niên đại này, trừ đề phòng Tần Tiểu Nguyệt, Lưu Mỹ Vân lại cảm nhận được nhiều hơn, là cái ấm áp của tình người.
Tống Hồng Anh bị nụ cười xinh đẹp của Lưu Mỹ Vân làm đỏ mặt, trong lòng vui mừng vì mình không phải là nam, bằng không thì không thể ngăn được.
Lưu Mỹ Vân xinh đẹp, còn không đẹp giống như thế, chính là kiểu xinh đẹp mà chỉ cần liếc mắt một cái liền khó quên. Tống Hồng Anh cũng không biết hình dung như thế nào, dù sao trước mắt mà nói, cô cũng chưa thấy ai xinh đẹp như Lưu Mỹ Vân.
Sau khi Tống Hồng Anh rời đi, Lưu Mỹ Vân ở lại một mình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng, cô liền thấy đoàn trưởng Phùng đang đứng bên cạnh mép giường.
“Đoàn trưởng”, Lưu Mỹ Vân dụi mắt một cái, vội vàng ngồi dậy.
Phùng Ngọc Quyên nhìn thấy con gái ngủ mặt đỏ bừng, giọng nói vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, trong lòng mềm nhũn, vốn là giọng nói nghiêm túc, không tự chủ liền nhẹ nhàng: “Ừ, dậy cho tỉnh, tôi đưa em đi ăn cơm.”
Đi phòng ăn ăn cơm?
Lưu Mỹ Vân liếc nhìn chân mình, mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nhanh chóng mặc áo khoác đứng lên, dùng khăn khô buổi sáng lau mặt, chống nạng cùng Phùng Ngọc Quyên đi đến phòng ăn của bệnh viện quân y.
Phòng ăn của bệnh viện quân y cũng không phải lớn, cửa lấy cơm cũng chỉ có mấy cái, lúc này chỗ ăn cơm phần lớn đều là nhân viên của bệnh viện.
“Uyển Quân“. Phùng Ngọc Quyên cười đi về hướng phòng ăn, vẫy tay một người phụ nữ mặc áo blouse.
Người phụ nữ cũng khoảng tuổi với Phùng Ngọc Quyên, khí chất xuất chúng, dáng vẻ lúc giơ chân nhấc tay, không giống như là xuất thân từ gia đình bình thường.
“Đây là bác sĩ Lục của bệnh viện quân y, em gọi là dì Lục là được.”
Tay bị Phùng Ngọc Quyên nhéo nhẹ một cái, Lưu Mỹ Vân vội vàng chào hỏi: “Chào dì Lục, cháu là Lưu Mỹ Vân.”
Giọng cô không cao không thấp, ít đi vẻ nhu nhược của nguyên chủ, lại cũng không quá sắc bén, uyển chuyển dễ nghe, ngược lại khiến Lục Uyển Quân có chút giật mình.
“Đây chính là học trò giỏi của chị sao?” Lục Uyển Quân cười một tiếng, đi lên trước mang đến hai phần thức ăn: “Đói bụng không, vừa ăn vừa nói.”
Lưu Mỹ Vân nhìn Phùng Ngọc Quyên một cái, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh bà.