Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ khám bệnh không cần nhiều tiền như vậy, số tiền đó đừng xài phung phí, chờ đến khi con kết hôn, tự mình giữ lại coi như tiền riêng mà tiêu.”
Cho dù hai vợ chồng Chu Tuệ Như ở thời điểm khó khăn nhất cũng chưa từng nghĩ sẽ động tới sổ tiết kiệm của con gái. Vốn dĩ khi trong nhà chưa xảy ra chuyện, bọn họ còn nghĩ lúc con gái lấy chồng, có thể chuẩn bị chút đồ cưới cho con gái nở mày nở mặt, nhưng bây giờ tình cảnh trong nhà như thế, đồ cưới bọn họ không thể chuẩn bị được, làm sao còn mặt mũi động vào sổ tiết kiệm của con gái.
“Con không nói chuyện với mẹ nữa, ngày mai con sẽ tìm ba nói chuyện.”
Lưu Mỹ Vân thấy không thể nào thuyết phục Chu Tuệ Như, dứt khoát từ bỏ, dứt khoát chuyển mục tiêu lên người ba của nguyên chủ, Lưu Vĩnh Niên
Hai vợ chồng này, yêu thương con gái nhiều hơn quở trách.
Điều khác biệt là Lưu Vĩnh Niên lý trí hơn Chu Tuệ Như mấy phần.
Cơm tối là cơm khoai lang hai món ăn đơn giản, cả nhà chen chúc trong ngôi nhà một tầng rách nát, mặc dù đơn sơ, nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Lục Trường Chinh thuận lợi có được sự chấp nhận của ba vợ bằng một bữa cơm.
Cho dù ánh mắt Lưu Vĩnh Niên nhìn con rể vẫn còn bắt bẻ, cũng không thể không thừa nhận, Lục Trường Chinh là một người tài giỏi.
Tuổi còn trẻ đã làm tiểu đoàn trưởng, quan hệ trong nhà đơn giản, tính cách và tính tình đều làm cho người ta thích, còn có thể xuống bếp nấu một bữa cơm ngon, ngoại trừ tuổi tác lớn hơn con gái một chút, những khía cạnh khác thật sự không tìm ra được khuyết điểm gì.
“Chú, thím, sắc trời cũng còn không sớm nữa, con đi tìm nhà trọ ở tạm trước. Sáng sớm ngày mai, chờ con tìm một chiếc xe xích lô, sau đó kéo thím đến bệnh viện.”
Cơm nước xong xuôi, cho dù Lục Trường Chinh không muốn đi, cũng không thể không rời đi.
“Vậy làm phiền cháu rồi.” Lưu Vĩnh Niên vui mừng khẽ gật đầu, cũng không khách sáo với con rể tương lai nữa.
“Ba, mẹ, con ra ngoài tiễn anh ấy.” Lưu Mỹ Vân đi theo Lục Trường Chinh ra sân.
Vào giờ này mọi người xung quanh đã đi ngủ rồi, trong bóng đêm lờ mờ, chỉ có một vầng trăng khuyết treo trên đỉnh đầu, chiếu vào cái bóng phía sau hai người.
“Anh Lục, hôm nay cảm ơn anh.”
Bước chân của Lục Trường Chinh dừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn Lưu Mỹ Vân, vẻ mặt nghiêm túc: “Mỹ Vân, sau này đừng nói cảm ơn anh nữa.”
Trong bóng tối, ngũ quan của người đàn ông sáng sủa, hai hàng lông chính trực ngay thẳng, bất kể lúc nào nhìn vào đôi mắt đều tinh thần sáng láng.
Thấy Lưu Mỹ Vân nhìn chằm chằm mình nửa ngày không nói lời nào, trong lòng Lục Trường Chinh đột nhiên có chút căng thẳng, tưởng rằng mình quá nghiêm túc, hù dọa cô gái nhỏ, vội vàng bổ sung bằng giọng nói dịu dàng: “Mặc dù chúng ta vẫn chưa kết hôn, nhưng anh đã xem em như vợ mình rồi, người một nhà mà suốt ngày nói cảm ơn, nghe xa lạ thế nào ấy.”
Lục Trường Chinh là một người có tính tình thẳng thắn, ở chung với người ngoài giữ ba phần thật, ở chung với người thân cận, từ trước đến nay anh có cái gì thì nói cái đó.
Anh không thích nghe Lưu Mỹ Vân nói cảm ơn với mình, mặc dù trong lòng của anh hiểu rất rõ, anh và Lưu Mỹ Vân có thể đến với nhau, một phần lớn nguyên nhân là do hoàn cảnh khi đó đưa đẩy, nhưng anh cảm thấy vận may của mình tốt, lần đầu tiên đi xem mắt đã gặp được Lưu Mỹ Vân mà anh thấy chỗ nào cũng tốt.
Hận không thể cưới người ta về nhà ngay lập tức, muốn đối xử tốt với cô, muốn chăm sóc cô, muốn dỗ dành cô vui vẻ.
Chỉ là anh không chắc chắn, Lưu Mỹ Vân đối với mình có phải cũng có cảm giác như vậy không.
Trong lúc anh đang suy nghĩ lung tung, cô gái nhỏ trước mặt đột nhiên cong mắt thành một vầng trăng non.
“Được, vậy sau này em cũng sẽ không gọi anh là anh Lục nữa.” Lưu Mỹ Vân dừng một chút, giọng nói trong trẻo lại sáng tỏ: “Lục Trường Chinh!”