Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cơm hộp bán rất nhanh trong toa xe giường nằm, vốn dĩ người phụ nữ nằm ở tầng trên của Lục Trường Chinh và Lưu Mỹ Vân cảm thấy đồ ăn trên xe lửa quá đắt, một phần cải thảo kèm cơm mà tận hai hào, phải biết bên ngoài nửa cân cải thảo chỉ có hai xu, vốn dĩ đánh chết bà ta cũng không nỡ mua, định bụng đi trên đường gặm chút bánh rán và khoai lang là được, nhưng nhìn thấy Lưu Mỹ Vân và Lục Trường Chinh ở dưới kia ăn thịt kho tàu thơm nức, thịt kho tàu trong xe thức ăn cũng càng lúc càng thấy đáy, bà ta quyết định chắc chắn, sờ lên cái túi áo vẫn luôn nắm chặt, gọi nhân viên phục vụ đang định đi lại.
“Cô gì ơi, cho tôi một phần đồ mặn!”
Nhân viên phục vụ chuẩn bị đẩy xe qua khoang tàu tiếp theo, đột nhiên lại bị gọi lại, lúc này thái độ không tốt cho lắm.
“Ba hào!”
Bác gái quay lưng lại, cẩn thận lấy ra ba tờ tiền hào từ trong túi áo: “Cho tôi thêm một muỗng nước canh đi.”
Nhân viên phục vụ nhận lấy tiền hào, tùy tiện múc thêm một chút nước, ứng phó xong việc, không kiên nhẫn mà đẩy xe đi.
Vốn dĩ Lưu Mỹ Vân đang chuyên tâm ăn cơm, nhưng khi bác gái kia móc tiền ra, bất cẩn làm rơi một tờ giấy, cô tùy tiện nhìn lướt qua, sau đó giả vờ như không nhìn thấy, là người ở giường trên nhắc nhở một câu, bác gái kia mới hì hục leo xuống, nhanh chóng nhặt tờ giấy kia lên, trong lúc đó vẫn không quên nguýt cô một cái.
Lục Trường Chinh ăn một phần cơm không đủ, lại ăn thêm ba cái bánh bột ngô, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Cơm nước xong xuôi, anh lại chủ động ôm lấy nhiệm vụ rửa chén, Lưu Mỹ Vân ngồi ở đầu giường vừa gặm táo, vừa chờ Lục Trường Chinh trở về.
Đến khi Lục Trường Chinh trở về, cô lại muốn đi vệ sinh.
“Hay là tôi đi cùng cô?” Lục Trường Chinh không yên tâm, trên xe lửa tất cả đều là người, anh không nhìn thấy Lưu Mỹ Vân sẽ lo lắng.
“Đoạn đường chỉ có ngần ấy thôi, anh trông chừng hành lý đi.”
Lưu Mỹ Vân bất đắc dĩ, mặc dù thời gian ở chung với Lục Trường Chinh ngắn ngủi, nhưng cô cũng đã nhìn ra, người đàn ông này không có thói xấu gì, chỉ có một điểm là thích bận tâm.
Rõ ràng mới chừng hơn hai mươi tuổi, nhưng lại chính chắn hơn cả những người hơn ba mươi tuổi.
Ngẫm lại kiếp trước mình cũng là một người ba mươi mấy tuổi, thế mà xuyên đến đây lại được một chàng trai hơn hai mươi tuổi chăm sóc từ đầu đến chân, cảm giác đó… cũng không tệ lắm.
Ai kêu ở đời trước trong số mệnh của cô thiếu thốn tình cảm, phấn đấu nửa đời người, nhà xe tiền tiết kiệm đều có, chỉ chưa từng trải nghiệm cảm giác được người khác nâng trong lòng bàn tay mà chăm sóc.
Lưu Mỹ Vân đi vệ sinh xong tiện thể rửa mặt luôn.
Đầu máy xe lửa hơi nước đốt than đá, mùi khói nồng nặc và bụi bặm, Lưu Mỹ Vân thật sự hy vọng sau khi xuống xe lửa có thể tắm nước nóng cho thật đã.
“Ấy, đồng chí tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, bên này là toa xe giường nằm, anh không thể qua đó được.”
Lúc Lưu Mỹ Vân định trở về, cửa của toa xe phía trước bị người ta kéo ra, một người đàn ông mặc bộ đồ Trung Sơn vội vã đi về phía bên này, đằng sau còn có hai nhân viên phục vụ đi theo.
Chưa đi được hai bước, đã bị nhân viên phục vụ níu lại, sắc mặt anh ta vô cùng lo lắng: “Hai người để cho tôi đến đó hỏi thử, châm chế một chút, lúc đầu tôi cũng mua vé giường nằm đó.”
“Vậy cũng không được, tình huống của anh chúng ta đã báo cáo với trưởng tàu rồi, bảo anh cứ chờ là được, anh gấp gáp làm gì?” Nhân viên phục vụ nhíu mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Đó là phí thu mua nhà máy đưa cho tôi, tôi không gấp gáp sao được!”
Mặt mũi người đàn ông tràn đầy vẻ tuyệt vọng, lần đầu tiên anh ta đi công tác chọn mua linh kiện cho nhà máy, kết quả tiền bị mất thì không nói, mà ngay cả danh sách linh kiện và giấy phê duyệt cũng mất luôn, anh ta không dám tưởng tượng, sau khi đi chuyến này trở về phải giải thích với lãnh đạo như thế nào, công việc có còn giữ được hay không.