Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Uyển Quân kể lại gia cảnh của Lưu Mỹ Vân cho Lục Trường Chinh, càng nói càng cảm thấy hai người họ thích hợp, “Tình cảnh bây giờ của cô gái đó cũng khó khăn, nếu đổi lại là người khác, cưới về còn thêm phiền toái, nhưng chúng ta khác, cháu cưới con bé ấy, thì tốt hơn so với phía Tôn gia.”
Nói trắng ra là, Lục Trường Chinh cảm thấy với tình hình của Lưu Mỹ Vân, nếu cô gái đó trở về nhà, mấy năm sau, cũng đừng nghĩ đến việc lên thành phố một lần nữa.
Nhưng mà, đây cũng chính là điều mà Lục gia muốn.
Lục Trường Chinh mặc dù là một quân nhân hạng nhất, nhưng gia đình anh lại muốn anh huấn luyện thêm mấy năm.
“Trường Chinh, cháu cũng lớn rồi, dù sao cũng phải kết hôn, con gái Tôn gia, nếu thật sự con đối với người ta một chút ý nghĩ cũng không có, liền kết hôn sớm một chút, đập tan hy vọng của người ta, hai người cứ dính dáng đến nhau cũng không phải cách.”
“Còn nữa, ông cũng đã nói, để cho con có điều kiện đến nơi khó khăn luyện tập thêm mấy năm.”
“Thật?”
Lục Trường Chinh lúc trước còn buồn rầu, bây giờ tinh thần liền minh mẫn ngồi dậy, truy hỏi chi tiết.
Lục Uyển Quân không cưỡng được anh, giải thích mấy câu, liền tận tình dặn dò: “Cháu còn trẻ, cố gắng ăn uống, học tập, đây mới là điều tốt nhất đối với con, những thứ nền tảng phải tổt, mới không rơi vào miệng lưỡi người khác. Căn cơ bất ổn, cho dù sau này đi tới bước kia, đều sẽ có một ngày rơi xuống.”
“Cô nhỏ, cô yên tâm, những thứ này con đều biết.”
Lục Trường Chinh không sợ khổ, anh từ nhỏ đã lăn lộn trong môi trường quân ngũ, đi tới hôm này cũng đều dựa vào từng quân công của bản thân mình đổi lấy.
Đến điều kiện và hoàn cảnh, cũng không ở trong phạm vi suy tính của anh, quân nhân mà, bảo vệ quốc gia, nơi nào cũng giống nhau.
“Vậy là cháu phải bị điều đến một nơi khó khăn đi, kết hôn cũng không gấp như vậy chứ?” Lục Trường Chinh đến cuối cùng vẫn giãy giụa.
Anh không ghét việc kết hôn, chẳng qua là không có gì mong đợi thôi.
“Cháu nói sao?” Lục Uyển Quân không chút lưu tình nào đánh vỡ ảo mộng của anh: “Với tính tình của con gái nhà Tôn gia, con cảm thấy trừ việc con xuống núi đao biển lửa, có nơi nào nó không dám đi theo?”
Nếu bà đoán không sai, con gái nhà Tôn gia được điều đến quân khu du tỉnh.
Lục Uyển Quân cũng rất bội phục sự cố chấp của con gái nhà Tôn gia, chỉ là nhỏ hơn Lục Trường Chinh hai tuổi, nhiều năm theo đuổi Lục Trường Chinh như vậy, ai khuyên cũng vô ích.
Tính một lần, Lục Trường Chinh năm nay hai mươi bốn, con gái của Tôn gia cũng hai mươi hai, dây dưa hơn hai năm, cô gái tuổi tác càng lúc càng lớn, cho nên Tôn gia mới gấp như vậy.
Coi như trưởng bối, phàm là tính tình của con gái Tôn gia an phận hơn một chút, bà và cụ ông cũng sẽ không bài xích cuộc hôn nhân này, nhưng là đàn ông Tôn gia hưng vượng, ông Tôn có một cô cháu gái như vậy, nuông chiều quá mức, người bình thường mà cưới vợ như thế, thật không chịu nổi.
Chứ đừng nói chi là, Lục Trường Chinh tính khí cũng cố chấp, hai người mà tụ lại, không thể bình yên.
“Cháu nhanh đi rửa mặt, đừng lôi thôi lếch thếch, cô gái này ngày mai sẽ quay về đoàn văn công, buổi chiều cô sắp xếp cho hai người gặp mặt, có được hay không thì nói sau, nếu như cháu không thích, cô cũng không thể ép cưới.”
Lục Uyển Quân liếc nhìn anh một cái, lại không nhịn được cảnh cáo nói: “Cháu nghiêm túc cho cô một chút, đừng ức hiếp con gái nhà người ta. Cô gái nhỏ đó cô cũng thích, nếu cháu không phải là cháu cô, thì cô định sẽ giới thiệu con bé cho đoàn trưởng trung đoàn ba...”
“Biết, biết” Thấy Lục Uyển Quân còn lải nhải, Lục Trường Chinh vội vàng làm bộ muốn đi vệ sinh.
Một người có thể khiến cho Lục Uyển Quân lên tiếng khen ngợi quả là không tầm thường, Lục Trường Chinh mặc dù cũng không có mong đợi gì với chuyện kết hôn, nhưng lần này cũng không thể qua loa lấy lệ, ít nhất cũng chịu dậy rửa mặt.