[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con

Chương 24: Chương 24: Bảo vệ 5




Chị dâu kia nói: “Tôi dẫn cô đến một chỗ, bên kia bán nhiều đồ lắm.”

Ôn Noãn không có xe đẩy bằng gỗ, cho nên ra cửa cô toàn phải cõng con sau lưng, may mà chị dâu kia vừa vặn có chiếc xe đẩy gỗ tự làm, bởi vì bọn nhỏ đã lớn, nên vẫn để đó không dùng đến, bây giờ vừa vặn liền có chỗ dùng.

Ôn Noãn khéo léo cười, nhẹ nhàng nói: “Chị dâu, thực sự cảm ơn chị.”

“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi.”

Ôn Noãn đi theo chị dâu kia qua bốn con phố, mới đi đến một bến đò, nơi này có rất nhiều nhà sống bằng nghề đánh cá, quanh năm ở trên thuyền.

Mà vả lại nơi này cách nhà mẹ đẻ cô cũng rất gần.

Ngoại trừ bán hải sản, còn rất nhiều sập hàng bán rau xanh, người qua lại nườm nượp, chị dâu kia mua nhiều đến nỗi đã quên mất việc có Ôn Noãn làm bạn.

Ôn Noãn cũng dự định mua chút rau dưa về để đấy, sau này dùng cũng thuận tiện.

Mua rau dưa xong, Ôn Noãn lại mua một cái cá nặng 1 đến 2kg để nấu canh, chưng nấu, rán, hoặc hầm cách thủy, vậy là đủ rồi.

Chẳng qua khi thấy bên cạnh có hàng bán tôm, Ôn Noãn lại động lòng.

Còn không đợi cô ra tay, đã nghe được cô con gái nhỏ trên xe đẩy “A a a” vài tiếng.

Ôn Noãn lo lắng quay ra nhìn đứa bé, chuẩn bị bỏ qua việc mua tôm, nhưng một giây sau liền nghe được một giọng nam trẻ tuổi châm chọc nói: “Cháu gái, khóc cái gì mà khóc? Cậu của cháu mà cháu cũng không nhận ra sao?”

Sau đó, cậu ta đưa tay muốn ôm đứa nhỏ trong xe đẩy lên.

Ôn Noãn thấy thế thì lập tức nghiêm mặt, trách mắng: “Đừng động tay động chân, con bé sợ!”

Người đàn ông lất phất cười khẽ một tiếng, liếc mắt nhìn Ôn Noãn: “Chị, xem chị khẩn trương kìa, ai không biết còn tưởng rằng em là kẻ bắt cóc đấy.”

Người tới chính là em trai được cả nhà cưng chiều của Ôn Noãn, sau khi Ôn Noãn gả cho Cố Thanh Hàn, cậu ta thường xuyên chạy đi đến nhà họ Cố tìm cô ấy đòi tiền.

Từ nhỏ đến lớn nguyên chủ đã bị mẹ Ôn dạy dỗ phải “chăm sóc” em trai, giúp đỡ nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ tốt thì cô ấy mới có sức mạnh, mới có thế đứng vững chân ở nhà họ Cố.

Thực ra Cố Thanh Hàn gửi riêng cho nguyên chủ hai mươi đồng một tháng, số ấy cũng đủ tiêu đủ dùng, nhưng bởi vì thường cho mẹ Ôn cùng với em trai hút máu, nên nguyên chủ không chừa lại một xu tiền nào cả.

Song hiện tại, cô cũng không phải là nguyên chủ phù đệ ma* ngốc ngếch kia, càng sẽ không để cho mẹ Ôn cùng với em trai tẩy não nữa, không cần phải trợ giúp nhà mẹ đẻ bất cứ giây phút nào, vì vậy khinh thường nói với Ôn Văn Khang: “Em còn khiến người ta ghét hơn cả kẻ bắt cóc!”

(*Người coi em trai là nhất)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.