Lần này Cố Thanh Hàn từ quân ngũ về, anh ta cũng rất tự tin, luôn thấy anh trai sẽ giúp được mình việc khó này, và anh ta sẽ sớm ngày rước được Mỹ Chi về nhà.
Cố Thanh Hàn ngồi bên cạnh giếng nước giặt tã của con, nghe thấy lời Cố Thanh Tùng nói nhưng anh không trả lời.
Cố Thanh Tùng thấy Cố Thanh Hàn im lặng thì hơi lo lắng, anh ta kiên nhẫn giải thích: “Dù 200 đồng rất nhiều nhưng Mỹ Chi nói chờ đến lúc kết hôn, nhà họ sẽ bỏ ra một nửa để làm của hồi môn.”
Động tác của Cố Thanh Hàn dừng lại, liếc mắt nhìn anh ta: “Thế sao họ không lấy 100 đồng tiền sính lễ?”
Cố Thanh Tùng nhẹ than một câu rồi trầm giọng nói: “Anh, không phải là nhà mình đưa cho nhà chị dâu 100 đồng tiền sính lễ sao? Nhà họ Lâm nói là tiền sính lễ không được thấp hơn chị dâu, nếu không thì sau này em ấy gả đến nhà mình…”
Chưa nói xong thì ánh mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hàn đã nhìn qua, anh cười lạnh nói: “Vậy cô ta dựa vào đâu mà muốn nhiều hơn chị dâu chú thế?”
Nói xong, anh tiếp tục giặt quần áo.
Cố Thanh Tùng ngẩn người, lúc lâu sau mới nhận ra là Cố Thanh Hàn đang từ chối anh ta.
Trong chốc lát Cố Thanh Tùng gấp đến đỏ mặt, anh ta vội vàng bổ sung: “Anh, coi như là em mượn anh 100 đồng đi, chờ em với Mỹ Chi kết hôn rồi sẽ trả lại cho anh.”
Động tác giặt quần áo của Cố Thanh Hàn hơi ngừng rồi quay đầu nhìn anh ta: “Tiền không phải là vấn đề.”
Sau đó anh bê cái chậu lên cảnh cáo: “Nói với người nhà họ Lâm, nhiều nhất là 120 đồng, không thể nhiều hơn.”
Cố Thanh Tùng nghe xong, suýt nữa trợn mắt ngất xỉu!
Lời nói ban nãy của Cố Thanh Hàn rõ ràng là đang bênh vực Ôn Noãn, tiền sính lễ anh đưa cho nhà Ôn Noãn là 120 đồng.
Bây giờ đang cảnh cáo anh ta không thể đưa cho Lâm Mỹ Chi nhiều tiền sính lễ hơn Ôn Noãn.
Chỉ là Ôn Noãn là ai, Mỹ Chi của anh ta lại là ai chứ?
Ôn Noãn chính là người đàn bà ham ăn biếng làm, lòng dạ xấu xa vì không muốn về quê nên hãm hại để anh trai anh ta cưới mình!
Còn Mỹ Chi lại là cô gái tốt khó tìm, vừa đẹp vừa tốt bụng, chăm chỉ làm việc, vất vả lắm anh ta mới theo đuổi được, Ôn Noãn có chỗ nào sánh được với Mỹ Chi chứ?
Thảo nào mẹ thường nói anh trai bị mỡ heo che mắt!
Trước đó anh ta không nhận ra, giờ đã biết rồi, nhất định là con đàn bà kia đã cho anh trai anh ta ăn bùa mê thuốc lú rồi!
Đứa bé mới tiêm phòng xong nên thưởng tỉnh lại, do đó Ôn Noãn đang ở trong phòng cũng chưa ngủ được nên vừa hay nghe được đoạn đối thoại của hai anh em.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa