Cô vốn nghĩ Cố Thanh Hàn sẽ không chút do dự đồng ý với Cố Thanh Tùng nhưng không ngờ anh không “hồ đồ” như thế, càng không ngờ rằng anh lại suy nghĩ cho cô.
Dù việc Cố Thanh Tùng quyết định đưa tiền sính lễ ít hay nhiều là chuyện của anh ta. nhưng tiền sính lễ còn thiếu lại muốn Cố Thanh Hàn bù vào, còn nói là vì tương lai để Lâm Mỹ Chi có địa vị cao hơn.
Vậy họ có để cô vào mắt không?
Không biết vì sao khi nghe thấy Cố Thanh Hàn từ chối Cố Thanh Tùng thì trong lòng cô thấy rất vui vẻ.
Vậy xem ra về sau đi theo Cố Thanh Hàn vào quân, cô cũng sẽ không phải chịu uất ức hơn chỗ này.
Ôn Noãn quay người ôm con gái ngủ say.
Mà Cố Thanh Tùng vì Cố Thanh Hàn từ chối nên cả ngày đều thấy khó chịu, đến ban đêm khi đi trực đêm thì anh ta vẫn thấy buồn bực.
Đặc biệt là khi thấy Ôn Noãn tươi cười lại càng không có chỗ phát tiết, anh ta thấy nụ cười của cô rất chướng mắt.
Mà Ôn Noãn không biết gì ngồi ở bàn đút cho con gái ăn.
Đến tối, Ôn Noãn ru con ngủ sớm.
Cố Thanh Hàn vẫn đang ở bên giếng giặt quần áo, cô dựng tai nghe tiếng động bên ngoài, đến khi Cố Thanh Hàn mang cái chậu của đứa nhỏ vào phòng thì Ôn Noãn gọi anh lại.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Bước chân của Cố Thanh Hàn dừng lại, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên sườn mặt anh tuấn của anh làm anh trông nghiêm túc hơn ngày thường.
“Em nói đi.”
Ôn Noãn đứng lên nghiêm túc nhìn anh rồi nói: “Em muốn dẫn con theo anh vào quân.”
Trong phòng yên lặng một lát, hô hấp của Ôn Noãn cũng thả nhẹ, chờ Cố Thanh Hàn trả lời.
Sau khi trầm ngâm một lúc thì chàng trai ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lướt qua cô nhìn về phía cô bé đang ngủ ngon, ánh mắt anh nhu hòa hơn.
“Được.”
Sáng ngày hôm sau, vừa xong ca đêm Cố Thanh Tùng về đến nhà, lập tức lay tỉnh Triệu Ngũ Châu còn đang ngủ.
Vốn anh ta còn tin lòng tràn đầy, chờ Cố Thanh Hàn về nhà, sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện tiền sính lễ, anh ta có thể cưới Mỹ Chi về nhà.
Ai ngờ, anh của anh ta lại không đồng ý.
Hơn nữa chắc Cố Thanh Hàn sẽ không ở nhà quá lâu, cho nên anh ta chỉ có thể đến tìm mẹ mình.
Tối hôm qua Cố Thanh Tùng cũng mất hồn mất vía cả đêm, bị trưởng phòng phê bình hai lần, bây giờ đang nghẹn một bụng tức.
“Mẹ, mẹ phải giúp con nghĩ cách, nếu mẹ không giúp con, con dâu của mẹ sẽ bay mất đấy!”
Hai ngày nay Triệu Ngũ Châu không cần làm cơm, buổi sáng cũng ngủ thẳng giấc mới dậy, nghe được Cố Thanh Tùng kêu than một lèo, đầu óc bà ta ong ong.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa