Chính ủy nghĩ nghĩ, còn nói: “Dù gì hiện tại cậu cũng là cán bộ cấp đoàn, vấn đề nhà cửa không cần lo lắng, nuôi gia đình lại càng không có gì khó khăn.”
Cố Thanh Hàn gần như theo bản năng lắc đầu, trong đầu hiện lên một gương mặt lạnh lùng, hơi hơi nắm chặt nắm đấm lại, đáp: “Không cần, giữ lại cho đồng đội nào cần đi.”
Chính ủy cười cười: “Không vội, dù sao trước khi xuất phát đến thành phố Bắc, cậu còn có hai ngày nghỉ phép, không bằng về nhà bàn bạc trước rồi nói sau, nói không chừng vợ cậu không nỡ xa cậu, muốn đi cùng cậu thì sao.”
Lông mày Cố Thanh Hàn nhíu lại, mặt không chút thay đổi nhấp môi dưới, không nói chuyện.
Vừa dứt lời, thì chợt vang lên vài tiếng đập cửa: “Phó đoàn trưởng Cố, có người gửi điện báo.”
Chính ủy hỏi câu: “Từ ai?”
“Từ nhà phó đoàn trưởng Cố gửi tới.”
Nghe vậy, Cố Thanh Hàn ngước đôi mắt không hề gợn sóng lên: “Vào đi.”
Trong nhà người liên hệ với anh toàn là mẹ, chỉ có điều phần lớn là bảo anh hỗ trợ em trai, trong điện báo cũng không hỏi han gì.
Chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?
Chính ủy tò mò nhìn điện báo trong tay Cố Thanh Hàn, cười hì hì đoán: “Chắc là vợ cậu gửi tới, không chừng lâu như vậy không gặp, nên nhớ cậu rồi.”
Giây phút Cố Thanh Hàn nhận điện báo kia, gần như phủ định lời chính ủy nói luôn.
- - Không thể nào.
Cố Thanh Hàn rút điện báo trong bì thư ra, chỉ thấy mấy chữ ngắn ngủi: “Trông mong về nhà.”
Cố Thanh Hàn nhìn mấy chữ ngắn ngủi trên điện báo, nháy mắt lâm vào nghi hoặc.
Chính ủy tò mò vươn thẳng cổ nhìn qua, trêu ghẹo hỏi: “Có phải vợ cậu gửi điện báo hay không?”
Cố Thanh Hàn không đáp lời, chỉ là biểu tình đã khôi phục vẻ lạnh nhạt vừa rồi, mày thoáng nâng lên, xem như lặng im.
Chính ủy cười hề hề trêu chọc: “Từ lần trước cậu về nhà đã qua mấy tháng rồi nhỉ? Vợ cậu lại vừa mới sinh con xong không lâu, khẳng định là nhớ cậu rồi.”
Lúc Cố Thanh Hàn kết hôn, anh làm báo cáo cực kỳ gấp gáp, trong vòng hai ngày đã xin phê duyệt thẩm tra chính trị xong xuôi.
Cho nên mọi người nhất trí cho rằng, chắc chắn Cố Thanh Hàn cùng vợ anh cực kỳ yêu nhau, bằng không thì cũng sẽ không kết hôn gấp như thế.
Bây giờ đã gần nửa năm chưa từng gặp mặt, đến ngay cả lúc vợ anh sinh con anh cũng vừa vặn phải ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không có cách nào về nhà.
Cố Thanh Hàn gập điện báo lại, sau đó bỏ vào trong túi trước của quân trang.
Tiếp theo anh hỏi: “Trước khi xuất phát đến thành phố Bắc, có phải có hai ngày ngày nghỉ hay không?”
Chính ủy gật đầu: “Đúng, chỉ có hai ngày, nếu quyết định mang người nhà theo quân, cậu cần phải gửi báo cáo cho căn cứ sớm.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa