Ôn Noãn cõng con gái đến cửa hông khu tập thể, chính là vì không muốn đụng tới hàng xóm nói huyên thuyên.
Đứa nhỏ trên lưng cũng ngoan ngoãn, vừa mới tỉnh lại, nhưng không hề khóc rống lên.
Tuy rằng cô mới xuyên qua có một tháng, nhưng bởi vì đứa nhỏ còn bé, mang ra ngoài cực kỳ bất tiện, cho nên số lần cô ra ngoài đi dạo phố chỉ có một hai lần, cô cũng không quen thuộc đối với đường phố bên này lắm.
Nhưng đường phố năm bảy mươi không hề phức tạp mấy, bởi vì chung quanh có mấy nhà máy quốc doanh, dòng người tấp nập, cho nên cuộc sống cũng coi như thuận lợi.
Trên đường cũng không có xe mấy, xe đạp cũng không nhiều, chỉ có mấy người mặc áo xanh áo đen đi làm.
Ôn Noãn tính đi đến mấy nhà hàng quốc doanh bên đường ăn bát mì vằn thắn, bên kia có không nhiều người quen, không có ai chỉ vào nói xấu cô cả.
Mỗi lần ra ngoài khu tập thể gặp người thích chọc đứa nhỏ, thực ra vấn đề này cũng không sao cả, chỉ là Ôn Noãn không chấp nhận được việc bọn họ chưa rửa tay đã trực tiếp chạm vào mặt đứa nhỏ, mỗi lần bị xoa xoa xong, trên mặt đứa nhỏ lại bị dính ít bẩn.
Tiệm cơm quốc doanh cũng không xa, bởi vì tất cả mọi người đang bận rộn đi làm, người ăn sáng ở trong tiệm cũng không nhiều.
Kiến trúc thời đại này đều có màu đỏ mang tính chất đặc biệt, trên tường treo quảng cáo màu đỏ bắt mắt.
Ôn Noãn còn chưa tiến vào tiệm cơm, phía sau đã truyền đến tiếng gọi quen thuộc: “Tiểu Noãn!”
Ôn Noãn đang tính sau khi ăn bữa sáng xong sẽ đến hợp tác xã cung tiêu xem vải dệt, trong lúc tập trung, nên không nghe thấy tiếng người gọi đằng sau.
Khi một chân cô chuẩn bị bước vào tiệm cơm, một bàn tay vội vỗ vào bờ vai cô.
“Con bé này, sao gọi mà không đáp lại hả?” Mẹ Ôn trực tiếp đè bả vai Ôn Noãn lại, trên mặt hiện lên chút tức giận, chỉ là đang ngại vì ở bên ngoài, cho nên không thể hiện ra ngoài.
Ôn Noãn cảm nhận được trên vai có một bàn tay đặt lên, dừng bước chân lại, nhún người theo bản năng, sợ bà ta động tới con gái phía sau lưng.
Lúc cô thấy được gương mặt quen thuộc kia của mẹ Ôn, một ý nghĩ không hay chợt hiện ra.
Trước kia mỗi lần nguyên chủ trợ cấp cho nhà mẹ đẻ cũng không phải là chủ động đưa về, mà hầu như là mẹ Ôn hoặc là cậu em trai của cô ấy qua bên khu tập thể này tìm cô ấy.
Kỳ thật không phải tháng nào Cố Thanh Hàn cũng kí gửi tiền cho cô ấy, nhưng tiền kia một mình cô ấy cùng đứa nhỏ vẫn là đủ dùng.
Đáng tiếc từ nhỏ nguyên chủ đã bị dạy bảo phải giúp đỡ gia đình, nâng đỡ em trai, cho nên lúc trước mỗi khi cô ấy có tiền đều mang về nhà mẹ đẻ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa