Chính ủy cười ha ha: “Thôi đi, nhóc con nhiệt huyết anh dũng, ai không muốn vợ con kề cạnh? Yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh, chờ các cậu đến thành phố Bắc, bảo đảm chuẩn bị thỏa đáng cho cậu.”
Cố Thanh Hàn “Vâng” một tiếng: “Làm phiền rồi.”
Nói mấy câu khách sáo, chính ủy lại ân cần hỏi: “Đúng rồi, thành phố Bắc trời đông giá rét, nghe nói đã có tuyết rơi, cậu có chuẩn bị quần áo chăn màn cho con chưa?”
Cố Thanh Hàn nhíu chặt chân mày, trầm mặc.
Chính ủy cười cười: “Không sao, trước khi đến thành phố Bắc các cậu sẽ ở lại thành phố Bắc Kinh một đêm, đến lúc đó cậu có thể mua một ít.”
“Vâng, cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Nếu đã muốn đưa vợ con theo quân, sau này phải cố lên, có khó khăn gì thì có thể báo cáo với tổ chúc, nếu có thể giúp, tổ chức nhất định sẽ hết sức trợ giúp mỗi một chiến sĩ.”
“Vâng.” Cố Thanh Hàn đứng tư thế trong quân, ánh mắt lấp lánh có thần, anh dừng một chút, mới nói: “Đúng lúc tôi muốn nhờ một chuyện.”
“Đứa bé còn quá nhỏ, tôi cần một vé tàu hỏa giường nằm.”
Chờ khi anh ra khỏi bưu điện, mặt trời đã dâng cao.
Trên đường về nhà, Cố Thanh Hàn lại đi mua ít thịt, anh phát hiện hình như đứa bé rất thích ăn sủi cảo nhân thịt lợn.
Lúc về đến khu tập thể, không ít người đã thức dậy, có người cầm ly tráng men đừng ngoài cửa đánh răng, phát ra một loạt tiếng khạc đờm, còn có âm thanh trẻ con mới sáng sớm đã đánh nhau, vợ chồng cãi lộn.
Không biết tại sao, lần đầu tiên anh cảm thấy tiếng ồn trong khu tập thể không hề đáng ghét như trước kia nữa.
Mới vừa vào nhà, Ôn Noãn đã ôm con đi ra, hai người đều lim dim buồn ngủ, đứa bé còn mềm nhũn nằm ở trên vai cô, sau đó ngáp một cái.
Mặc dù Ôn Noãn và Cố Thanh Hàn còn chưa quá thân thiết, nhưng nghĩ tới sau này phải sinh sống với nhau nên cũng không thể trầm mặc giống như trước nữa.
Cho nên cô chủ động hỏi: “Dậy sớm đi đâu vậy?”
Nói xong thì thấy anh xách thịt theo trong tay, sớm như vậy đã đi mua thịt rồi?
“Tới bưu điện gọi điện thoại, tiện đường mua chút thịt.” Cố Thanh Hàn để thịt trong tay lên một cái bát trên bàn bát tiên, sau đó lại đi rửa tay.
Ôn Noãn hậu tri hậu giác nghĩ tới chuyện theo quân, đoán chắc là Cố Thanh Hàn gọi điện thoại về báo cáo.
Sau đó lại hỏi: “Khi nào chúng ta lên đường?”
“Ngày mai.”
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.
Sau đó cô lại biết mà còn hỏi: “Chắc giờ thời tiết ở thành phố Bắc đang có tuyết rơi nhỉ? Có lạnh lắm không?”
Cố Thanh Hàn dừng động tác trong tay lại, ngay sau đó “Ừm” một tiếng, hỏi cô: “Em và con có quần áo dày không?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa