Liên tưởng đến hình ảnh nhìn thấy Ôn Noãn ở cùng với anh cả trong hợp tác xã cung tiêu, không thể trách anh ta có suy nghĩ như vậy.
Lúc này Triệu Ngũ Châu nhíu mày, theo lời của Cố Thanh Tùng khẽ chế giễu: “Còn có thể cho ai? Trừ đồ quỷ lười đó thì còn ai nữa?”
“Thằng cả này giỏi, bây giờ có vợ quên luôn cả mẹ, có chút tiền là giấu giếm, sau này mẹ còn trông mong nó cho mẹ tiền dưỡng lão gì nữa? Đúng là ăn cháo đá bát!” Nói xong định xuống giường đi tìm người.
Cố Thanh Tùng vội kéo bà ta lại, chậm rãi nói: “Mẹ, anh cả không ở nhà, nghe người trong khu nói sáng sớm anh ấy đã đi rồi.”
“Mẹ cũng không cần quá kích động, mẹ biết tính anh cả mà, thích mềm không thích cứng, mẹ làm ầm ĩ như vậy, anh cả càng không thích.”
Triệu Ngũ Châu hừ một tiếng: “Mẹ không tin nó dám chống đối!”
Nhưng Cố Thanh Tùng nói cũng có lý, Triệu Ngũ Châu cũng biết tính tình Cố Thanh Hàn ra sao, nếu mạnh bạo với anh, chắc sẽ chọc anh nổi giân, bây giờ trong nhà đều dựa vào tiền trợ cấp của Cố Thanh Hàn để sinh hoạt, bà ta cũng không muốn vì chuyện này làm anh nổi giận.
Triệu Ngũ Châu không nhịn được đưa tay nhéo cánh tay Cố Thanh Tùng, mắng: “Không có tiền đồ! Nếu con cũng cưới dạng tham ăn lười làm về, sau này đừng có gọi mẹ là mẹ nữa!”
Cố Thanh Tùng đau đến gào khóc, sờ chỗ bị Triệu Ngũ Châu nhéo đau, lại ôm lấy bà ta: “Mẹ, con bảo đảm với mẹ, Mỹ Chi nhất định sẽ vô cùng hiếu thuận với mẹ.”
Xưa nay Triệu Ngũ Châu luôn thương yêu đứa con trai này, thấy anh ta gào khóc, bèn xoa bóp cho anh ta, nói: “Được được được, mẹ sẽ chờ uống ly trà mà vợ con mời!”
*
Sáng sớm Cố Thanh Hàn đã tới thẳng bưu điện, xếp hàng gọi điện thoại.
Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, Ôn Noãn nói muốn theo quân, nhưng chuyện là anh cũng chưa xin quân đội, hơn nữa lát nữa còn phải tới trạm tàu hỏa mua thêm hai vé.
Rất may bây giờ quân tịch của anh vẫn còn trong tỉnh, gọi điện thoại không cần chuyển quá nhiều lần, chờ tầm nửa tiếng, điện thoại cũng được kết nối.
Chính ủy nhận được điện thoại của Cố Thanh Hàn thì có chút bất ngờ, mặc dù trước kia anh ta có hỏi anh có muốn dẫn vợ con theo quân không, nhưng Cố Thanh Hàn rất ít khi nói đùa, nếu anh nói không thì chắn chắn kết quả là không.
Cho nên nghe được Cố Thanh Hàn nói muốn gửi báo cáo gấp, dẫn vợ con cùng đi thành phố Bắc, anh ta vẫn có chút kinh ngạc.
Nhưng vẫn không nhịn được chế nhạo anh một phen: “Sao đấy? Cậu không nỡ để vợ con ở nhà chứ gì? Còn không chịu nhận à!”
Cách điện thoại, Cố Thanh Hàn hơi dừng lại, vẻ mặt hiếm thấy toát ra chút lúng túng: “Là mẹ đứa nhỏ muốn đi theo.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa