[Thập Niên 70] Nữ Chủ Nhiệm

Chương 1: Chương 1: Xuyên sách (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Năm 1974, công xã Song Sơn, xưởng phân phối ổ trục Song Sơn.

Trên nhà xưởng đặt cái loa lớn “Công nhân chúng ta có năng lực”, một đám công nhân mặc đồ lao động màu lam xuất hiện ở cửa phân xưởng.

“Triệu Kha! Triệu Kha!”

Cô gái tròn vo tóc ngắn ngang tai, chóp mũi có tàn nhang qua lại như con thoi giữa đám công nhân, linh hoạt tránh trái tránh phải, vừa chạy vừa gọi về phía thân ảnh lả lướt phía trước.

“Triệu Kha!”

Triệu Kha cuối cùng nghe thấy, quay đầu lại.

Ngũ quan cô đoan chính thanh tú, bộ dáng bình thường luôn ôn hòa mỉm cười, lúc này lại lộ vẻ mất tập trung: “Tiểu Văn?”

Tiểu Văn mới chạy vài bước đã thở hồng học, khoát tay lên đầu vai cô, hỏi: “Cậu, cậu sao thế? Sao lại không đợi tôi cùng nhau trở về ký túc xá?”

“Gọi cậu cũng không nghe.”

Tiểu Văn chu môi mất hứng.

Triệu Kha tiện tay lấy khăn tay từ trong túi ra, giúp cô ấy lau mồ hôi, xin lỗi: “Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, không tỉnh táo.”

Tiểu Văn lập tức nhu thuận ngẩng đầu, quan tâm hỏi: “Không phạm lỗi chứ?”

Triệu Kha lắc đầu: “Trên dây chuyền sản xuất đều là việc chính xác, sao tôi có thể thất thần.”

Tiểu Văn thở phào một hơi, khoác cánh tay của cô vỗ vỗ ngực: “May mắn may mắn, nếu không cậu sẽ bị thầy Vu mắng.”

Thầy Vu là công nhân cấp bảy trong xưởng, kỹ thuật nồng cốt, điều tạm từ xưởng tổng bộ đến, là phụ nữ, cực kỳ nghiêm khắc với nữ công nhân khác, càng cực kỳ hà khắc với Triệu Kha.

Tiểu Văn lôi kéo Triệu Kha đi tới ven đường, khẽ tựa lưng kề tai nói nhỏ cùng cô: “Cậu nói xem cô Vu có phải có thành kiến với cậu không?”

“Đừng nói mò, không thể nào đâu.”

Ánh mắt Triệu Kha liếc về phía công nhân đi ngang qua, cười ôn hòa với đối phương, sau đó nghiêm túc lắc đầu với Tiểu Văn: “Người khác tôi không rõ lắm, cô Vu nghiêm khắc với chúng ta, đó là chú ý đặc biệt với chúng ta.”

Tiểu Văn đáp lại: “Thật sao thật sao~”

Nhưng lại không hiểu hỏi: “Nhưng cậu cũng làm tốt như vậy, sao cô Vu vẫn tìm cậu vì chuyện này?”

Tại sao?

Bởi vì Triệu Kha không có lòng cầu tiến.

Cô trong công việc quả thật rất ít phạm lỗi, nhưng nhiệm vụ bên ngoài, có thể trốn thì trốn, không thể trốn thì như lưu manh, đẩy một chút động một cái.

Trạng thái lười biếng này trong một bầu không khí hưởng ứng lời kêu gọi, tình cảm mãnh liệt dâng trào dấn thân vào đội ngũ công nhân sản xuất có vẻ rất không hợp nhau.

Cô Vu có lẽ là chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Chẳng qua Triệu Kha thật sự không chịu khó nổi.

Đời trước cô tăng ca đến tổn thương, hơn nữa cũng đã chết, đời này đời sống vật chất hơi kém, nhưng không bao giờ muốn cuộn nữa.

Bình thường phật hệ chút, thời khắc quan trọng cố gắng chút, cuộc sống căn bản không lo.

Lần nỗ lực cuối cùng là một năm trước, tốt nghiệp trung học chen vào xưởng ổ trục, nhận tiền trợ cấp, cuộc sống nằm ngang tiêu chuẩn trong vùng này.

Tiếp đó, không có gì bất ngờ xảy ra chính là khôi phục kỳ thi tuyển sinh, chỉ cần thi đâu, tiền độ xán lạn.

Nhưng không có gì bất ngờ xảy ra, tai nạn dường như xuất hiện.

Triệu Kha lại không nhịn được thất thần, tiếng nói chuyện líu ríu của Tiểu Văn bên tai càng ngày càng xa.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon, là vì trong giấc mơ, mơ xuyên tới một quyển văn niên đại.

Cốt truyện xảy ra ở đội sản xuất Thôn Triệu, nam nữ chính là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tên khốn nạn dây dưa với nữ chính là em trai cô, nữ phụ ngốc nghếch si mê nam chính là bạn thời thơ ấu của cô, những người khác trong Thôn Triệu cũng đều là phối hợp diễn.

Toàn bộ nội dung vở kịch chính là nam nữ chính vả mặt, tiến thêm bước nữa vả mặt, quá trình không ngừng vả mặt, cuối cùng các phối hợp diễn nhận báo ứng xong, nam nữ chính thì lại thi đậu đại học trở về thành, tiếp tục dắt tay nhau tiến bộ.

Giấc mơ này có đầu có đuôi, lúc Triệu Kha giật mình tỉnh giấc cũng không quên sạch sẽ, ban ngày tinh thần không tự chủ được hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.