Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trở về thành phố, Biện Hải Đào, đều là tử huyệt của Khương Lâm, Mạnh Y Y nghĩ mình chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả.
Ai ngờ Khương Lâm chỉ nhíu mày lại, nói: “Chuyện thì có chuyện nặng chuyện nhẹ, chuyện thong thả chuyện cấp bách, việc cần thiết nhất lúc này là lấy lại nhà, đồ gia dụng, lương thực. Tuyệt đối không thể thỏa hiệp với thế lực ác bá giống như Trình Như Hải được! Y Y, cậu nhất định phải tới giúp tôi, chúng ta là chị em tốt mà.”
Mạnh Y Y suýt nữa bị những lời này của cô làm nghẹn chết, cô ta vội vàng thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, Tiềm Bác... Không cùng đi với cậu à?”
Sáng sớm nay Khương Lâm vừa rời đi, Tiềm Bác đã lập tức rời đi theo, Mạnh Y Y tự nhiên là biết chuyện gì.
Khương Lâm: “A? Không nhớ, Tiềm Bác... tôi có hẹn với anh ta hả? Sao tôi không biết?”
Trình Đại Bảo trợn trắng mắt nhìn cô.
Mạnh Y Y nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải hai người...”
Khương Lâm nháy nháy mắt với Trình Đại Bảo, cũng thay đổi chủ đề: “Ai nha, tôi không tán gẫu với cô nữa, tôi phải nhanh đi về chuẩn bị đây.”
Trình Đại Bảo dẫn em trai đi vào trong thôn trước, Khương Lâm đi được hai bước lại quay đầu cười với Mạnh Y Y: “Y Y, hoạn nạn mới thấy chân tình, cậu nhất định phải tới hỗ trợ đấy nhé.” Nói xong cô đuổi theo Đại Bảo Tiểu Bảo đi vào trong thôn.
Mạnh Y Y cảm thấy ngứa ngáy khó chịu như vừa bị người tát cho một cái bạt tai, lại túm tóc đập đầu cô ta vào tường.
Cô ta cảm nhận được rất rõ sự thay đổi của Khương Lâm. Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, không giấu giếm nhau điều gì cả, cô ta hiểu rất rõ về Khương Lâm, thậm chí còn hiểu Khương Lâm hơn cả chính bản thân Khương Lâm. Chỉ cần mỗi một ánh mắt, biểu tình, độ cong khóe miệng của Khương Lâm có sự khác lạ, Mạnh Y Y đều sẽ cảm nhận được ngay.
Cô ngẫm lại vừa nãy Khương Lâm nói muốn khai chiến với Trình Như Hải, chỉ có kẻ ngốc như Khương Lâm mới làm ra loại chuyện có hại đó thôi. Cô ta phải lấy cớ nào để tránh né đây?
Rốt cuộc là Khương Lâm đã gặp phải chuyện gì, sao không lại bán con trai, không bỏ trốn trở về thành phố nữa? Thậm chí, cô còn dẫn con trai về, thân thiết với hai con trai?
Càng nghĩ, cô ta càng chắc chắn một điều: Khương Lâm thay đổi tính tình! Giống như hai người hoàn toàn khác nhau!
Chẳng lẽ đập đầu thật sự sẽ khiến cho người ta thay đổi tính tình? Cô ta phải đi tìm đại phu chân đất hỏi xem, tuyệt đối không thể để Khương Lâm phá hỏng kế hoạch của mình được.
Lại nói đến chuyện Khương Lâm dẫn hai đứa trẻ trở về thôn.
Thôn Thủy Hòe được đặt tên theo tên một miệng giếng cổ và một cây hòe cổ thụ có niên đại mấy trăm năm ở trong thôn. Giếng cổ có dòng nước mát lạnh ngọt lịm, kể cả những năm trời hạn hán trong giếng vẫn có nước, từ thời cha ông bọn họ kể lại chưa từng cạn bao giờ. Tương truyền cây hòe cổ thụ được trồng vào cuối thời nhà Minh, cách đây khoảng bốn trăm năm, cây cao 10 mét, thân cây to đến mức phải hai người ôm mới hết, cành lá xum xuê che mát cả gian đình, là nơi dân thôn đến hóng mát tán gẫu những ngày hè nóng nực.
Cây hòe cổ, giếng cổ, cối đá, mặc kệ là giữa trưa hay đến buổi tối, lúc nào nơi này cũng có một đám người tụ tập cười cười nói nói với nhau.
Trên đường đi, Khương Lâm thấy Tiểu Bảo có vẻ rất buồn ngủ, cô bế bé lên, Trình Đại Bảo vẫn lạnh mặt đi ở phía trước.
Cạnh cây hòe cổ thụ là cối xay trong thôn, một người phụ nữ mập mạp nhìn khoảng ba mươi tuổi đang điều khiển con lừa đẩy cối xay. Nhìn thấy Khương Lâm trở lại, cô ta lập tức cất giọng nói: “Oh, phần tử trí thức đã đi thành phố về rồi đấy à? Buổi sáng mới đi mà sao giờ đã về rồi? Sao đi nhanh vậy?” Giọng nói vừa chanh chua lại vừa thô lỗ.
Đó là Lưu Hồng Hoa vợ của Trình Như Hải, giờ cô ta đã trở thành vợ của đội trưởng đội sản xuất số ba, nên mắt cũng cao hơn đầu.
Trình Như Hải là đại ca cùng cha khác mẹ của Trình Như Sơn, chưa kể dến những chuyện anh ta từng làm trước đây, chỉ nói đến việc vừa nghe thấy tin dữ của em trai truyền về, anh ta đã đuổi mẹ kế và gia đình em dâu cháu trai của mình ra ngoài, chỉ nguyên chuyện này đã đủ khiến Khương Lâm căm ghét anh ta. Nhưng lúc này, cô muốn đi về nghỉ ngơi rồi suy nghĩ xem nên đối phó với Trình Như Hải thế nào, nên lười quan tâm đến loại người hay gây rắc rối như Lưu Hồng Hoa.
Thấy Khương Lâm phớt lờ mình, Lưu Hồng Hoa vẫn không chịu từ bỏ, cô ta nâng cao giọng the thé nói: “Làm sao, không bán được con trai đi à? Chó... mấy thằng nhãi con đó thì ai thèm chứ?”