Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu cô đã là chị gái tri kỷ, vậy chắc cũng nên giúp đỡ em gái giải quyết vấn đề khó khăn nhỉ.
Nghe thấy Khương Lâm nói vậy, Mạnh Y Y không khỏi nhíu mày lại, cô ta biết rõ chuyện Khương Lâm xoay tiền để chạy quan hệ trở về thành phố, cô ta còn là người ám chỉ cho Khương Lâm biết chuyện có thể bán con để xoay tiền nữa.
Đáng lẽ hôm nay Khương Lâm sẽ đi bán con rồi mang tiền trở về thành phố với Tiềm Bác, say khi chạy xong quan hệ thì sẽ không trở lại đây nữa. Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào, khiến cho hành động của Khương Lâm bị lệch đi so với dự tính ban đầu?
Giờ Khương Lâm dẫn con trở về, là do không nỡ bán con sao? Không thể nào! Hay là do thương lượng không được giá? Điều này rất có khả năng. Nhưng tại sao lại thương lượng không được giá? Chắc chắn là Khương Lâm lại nổi lên tính đại tiểu thư. Mạnh Y Y thầm khinh thường trong lòng, nhưng sao cô ta không tự nhìn xem tình hình của mình thế nào rồi hãy nổi giận, cô ta thật sự nghĩ mình là công chúa đấy hả? Rõ ràng là cô ta biết mình không có tiền, còn giả vờ hỏi vay tiền mình?
Cô ta sẵng giọng nói: “Lâm Lâm à, chẳng lẽ cậu còn không biết mình có bao nhiêu tiền? Tám đồng hay mười dồng thì mình còn cho được, chứ nhiều hơn thì mình không có đâu.”
Khương Lâm biết ngay là hai trăm đồng này có thể lấp kín miệng của chị em gái plastic, lúc nguyên chủ chơi với Mạnh Y Y, lúc nào cũng là Mạnh Y Y nắm thế chủ động, nhưng Khương Lâm thì khác.
Tính cách của cô khác xa so với nguyên chủ, cô không học được giọng điệu của nguyên chủ, nên tự nhiên hành động cử chỉ hay lời nói sẽ có sự khác biệt rõ ràng, như vậy chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Mạnh Y Y. Dù vậy, cô cũng không thể làm ra vẻ quá thân thiết với Mạnh Y Y, cô không thể diễn được. Bởi vì lúc tiếp nhận thông tin, cô vô thức cảm thấy khó chịu với Mạnh Y Y, cũng không có cảm giác là chị em gái tốt giống như nguyên chủ.
Kể từ khi cha ngoại tình mẹ đi tái giá, cô bị mẹ kế cha dượng chèn ép đủ kiểu, trong cơn tức giận cô thôi học bỏ nhà đi dốc lòng làm việc tự nuôi sống bản thân mình, lúc đó cô đã thề sẽ không tự miễn cưỡng mình hay không để mình phải chịu ủy khuất gì. Sống là phải sống cho thoải mái dễ chịu, còn không thì sống làm gì?
Mạnh Y Y là cọng hành nào chứ?
Khương Lâm không muốn tiếp tục quan tâm đến cô ta nữa, cô còn cón chuyện quan trọng hơn phải làm.
Mạnh Y Y có ánh mắt rất sắc bén, cô ta vừa liếc mắt đã thấy vết tím bầm lộ ra chỗ tóc mai bên trái huyệt thái dương của Khương Lâm, cô ta hét lên: “Lâm Lâm, đầu cậu bị sao vậy?”
Cô ta tỏ vẻ quan tâm bước lên phía trước kiểm tra, nhìn thấy có một cục u ở bên trái huyệt thái dương của Khương Lâm: “Ai nha, sao lại bị sưng thế này, có còn đau không? Mau đi khám bác sĩ xem thế nào.”
Vừa nghe thấy cô bị đập đầu, Trình Tiểu Bảo ôm lấy mặt cô thổi phù phù, sau đó đòi đứng xuống đất.
Trình Đại Bảo cũng nhìn chằm chằm vào cô, tuy khuôn mặt nhỏ cau có lại, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ căng thẳng.
Khương Lâm nghe thấy cô ta nhắc tới chuyện này, cũng thuận nước đẩy thuyền nói: “Đau chết đi được! Bị đập vào góc bàn ở Triệu gia rồi hôn mê mất nửa ngày trời. Đến khi tỉnh lại thì đầu óc trở nên mơ hồ, phải nghĩ rất lâu mới nhớ ra mình là ai, nhà ở đâu.”
Nói xong những lời này, cô lại cười nói tiếp với Mạnh Y Y: “Nhưng cậu yên tâm, vừa thấy cậu tôi đã nhớ ngay ra cậu rồi, không quên cậu đâu.” Tất nhiên là đập đầu không dễ dàng bị mất trí nhớ hay thay đổi tính tình được, nhưng cứ lấy cớ trước rồi tính tiếp.
Mạnh Y Y làm ra vẻ vừa cảm động lại vừa lo lắng nói: “Lâm Lâm, ở đây chỉ có hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, cậu bị thương thế này là do mình không chăm sóc tốt cho cậu, mình...”
Khương Lâm: ... nếu cô đã giỏi đóng kịch như vậy, để tôi tác thành cho cô nhé .
Cô lập tức nói: “Đúng rồi Y Y, tôi muốn khai chiến với Trình Như Hải, cậu làm quân sư cho tôi đi.”
Mạnh Y Y lập tức thay đổi sắc mặt: “Lâm Lâm, cậu không thể làm ẩu được. Trình Như Hải không phải là loại người tốt lành gì, sao cậu có thể là đối thủ của anh ta?”
Khương Lâm: “Tại sao, chẳng lẽ trên đời này không còn công lý nữa? tôi không sợ anh ta, anh ta đuổi chúng tôi ra khỏi nhà đã là đuối lý rồi, tôi muốn lấy lại công bằng!”
Mạnh Y Y nghi ngờ nhìn Khương Lâm, làm ra vẻ không thể nào tin nổi, cô ta dịu dàng nói: “Lâm Lâm, cậu đừng quá xúc động, chẳng lẽ cậu đã quên...” Cô ta liếc nhìn hai đứa trẻ, hơi nghiêng người tránh để bọn trẻ nghe được, nhỏ giọng nói: “Trở về thành phố quan trọng hơn à.”