Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trình Đại Bảo vẫn đang tức giận vì chuyện bị chửi là chó con nhà địa chủ cùng chuyện Tiềm Bác và cô lôi lôi kéo kéo với nhau, bé không chịu cầm lấy khăn tay, giận dỗi khoanh hai tay trước ngực quay mặt đi.
Khương Lâm thấy thái độ này của bé, có ý không muốn quan tâm đến bé, nhưng lại không đành lòng tức giận với một đứa trẻ, cũng không biết thằng bé này lấy đâu ra nhiều sức để giận dỗi đến. Để di dời sự chú ý của bé, cô quay sang cười nói với Trình Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, mẹ kể chuyện cho con nghe nhé.”
Trình Tiểu Bảo vui vẻ vỗ tay: “Con thích nghe kể chuyện nhất.”
Khương Lâm thuận miệng kể câu chuyện về một chú thỏ con và một chú sư tử lớn. Sư tử hung dữ, thỏ con dễ thương, kể về quá trình sư tử bắt được thỏ con, cuối cùng cô kêu lên: “A! Sư tử lớn sắp đuổi kịp thỏ con rồi! Phía trước là một con sông lớn, thỏ con sắp chạy không thoát rồi, phải làm thế nào bây giờ?”
Trình Tiểu Bảo gấp đến độ nắm chặt khăn tay, mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Khương Lâm, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, phải làm thế nào bây giờ?”
Khương Lâm: “Mẹ nói nhỏ cho con nhé.” Cô ghé sát vào bên tai Trình Tiểu Bảo, thì thầm với bé.
Trình Tiểu Bảo nghe xong chợt bật cười ha ha: “Vui quá.”
Tuy Trình Đại Bảo ngồi ở bên cạnh đó còn đang tức giận, nhưng bé vẫn dỏng tai lên lắng nghe, đáng tiếc là mẹ nói quá nhỏ bé không nghe được. Thấy em trai cười to, trong lòng bé rất tò mò, nhưng lại không chịu hỏi.
Khương Lâm nở nụ cười xấu xa nói với Trình Đại Bảo: “Con có muốn nghe không?”
Trình Đại Bảo quay mặt đi: “Hừ!” Con không thèm nghe. Nhưng trong đầu nhỏ của bé bị hình ảnh của sư tử lớn, thỏ con, sông lớn lấp đầy, cứ miên man suy nghĩ đến câu chuyện đó nên làm gì còn thời gian để tức giận nữa.
Trình Tiểu Bảo tựa vào trong lòng Khương Lâm, ngáp dài nói: “Mẹ ơi, con buồn ngủ.”
Khương Lâm: “Chỗ này xóc lắm, chờ về nhà rồi ngủ tiếp.”
Trình Tiểu Bảo chưa từng nghĩ mẹ sẽ dịu dàng như thế này, bé chỉ hận không thể treo ở trên người mẹ, làm nũng với mẹ, có thể tưởng tượng ra cảnh mình ngủ ở trong lòng mẹ giống như những đứa trẻ khác. Ngày ngày thăm dò giới hạn nhẫn nại của mẹ với bé cũng là thói quen của bé, chỉ cần mẹ không đuổi bé đi, bé sẽ nghĩ cách bám dính lấy mẹ, cho đến khi mẹ chán ghét đuổi bé đi mới thôi. Hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện bất ngờ, khiến bé vui mừng như nai ngốc, được voi đòi tiên hết lần này đến lần khác.
Khương Lâm chỉ cần đứa trẻ không quấy khóc không tác oai tác quái là cô sẽ không ghét, chưa kể còn là một đứa trẻ đáng yêu thế này. So với đám hùng hài tử ở ngoài kia, con của cô thật sự là thiên sứ nhỏ.
Máy cày lái đến cửa thôn, Khương Lâm và hai đứa bé xuống xe, rồi chào tạm biệt tài xế Tiểu Đoạn.
Ngày cuối tháng sáu rất dài, tuy mặt trời đã ngả về tây nhưng sắc trời vẫn sáng choang, một số người dân đang cuốc đất ngoài ruộng, cũng có người đã kết thúc công việc trở về nhà.
Cô đang định dẫn hai đứa trẻ trở về thôn, chợt thấy một nữ thanh niên tri thức thắt bím tóc ngắn hai bên chạy tới, cô nhận ra đó là Mạnh Y Y.
“Lâm Lâm, sao cậu lại trở lại?” Mạnh Y Y kinh ngạc nhìn bọn họ, giống như thể không ngờ cô sẽ làm vậy.
Tuy cô ta không đẹp bằng Khương Lâm, nhưng có vẻ ngoài thanh tú, một đôi mắt biết cười, khóe mắt cong cong, giọng nói dịu dàng dễ nghe, mang đến cho người ta cảm giác thân thiết không cần phải đề phòng.
Mạnh Y Y là bạn hàng xóm của gia đình Khương Lâm ở trên tỉnh, cha của hai người cùng làm việc ở nhà máy, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, từ hồi còn đi nhà trẻ đã dính lấy nhau, tình cảm còn thân hơn cả chị em ruột. Đặc biệt là sau khi Khương Lâm làm mình làm mẩy đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, cô luôn coi Mạnh Y Y là gia đình của mình.
Mạnh Y Y vừa mở miệng ra đã là “Lâm Lâm nhà tôi” “ Mình chỉ muốn tốt cho cậu” “Cậu như em gái ruột của mình” vân vân và mây mây, nguyên chủ cũng rất nghe lời cô ta.
Năm đó nguyên chủ ở bên Biện Hải Đào, là do có Mạnh Y Y đổ thêm dầu vô lửa; sau này gả cho Trình Như Sơn để cải thiện hoàn cảnh, là do Mạnh Y Y hỗ trợ quyết định; lần này là Mạnh Y Y mang tin tức liên quan đến Biện Hải Đào về; chuyện có người muốn mua trẻ con cũng là Mạnh Y Y vô tình nghe được; nguyên chủ muốn cùng trở về thành phố với Tiềm Bác tự nhiên cũng do nhận được sự khích lệ của cô ta...
Ai ôi, chỗ nào cũng đều có dấu chân của cô cả, chị gái à!
“Trùng hợp thật đấy!” Khương Lâm nhìn cô ta, cười nói: “Y Y, tôi cần 200 đồng, cậu có thể cho tôi vay được không?”