[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm

Chương 11: Chương 11: Khuê mật plastic (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô hừ lạnh nói: “Sau này không được gọi tôi là Lâm Lâm, hai chúng ta không thân đến mức đó. Còn đi theo lải nhải bên tai tôi là tôi phế anh đấy!”

Tiềm Bác vừa tức giận lại vừa buồn bã nhìn cô: “Khương Lâm, em… em…sao em lại nói như vậy? Anh làm vậy chẳng lẽ không phải là vì tốt cho em? Em là thanh niên tri thức vừa có tài vừa sinh đẹp, sao lại cam tâm tình nguyện gả cho một thằng chó con nhà địa chủ? Giờ anh ta không về được nữa, em còn muốn lập đền thờ thủ tiết cho anh ta sao?”

Bởi vì vừa ghen tị lại vừa tức giận, anh ta nói mà không thèm lựa lời.

Khương Lâm lại nhấc chân đạp anh ta, Tiềm Bác vội vàng tránh né.

“Chú mới là thằng chó con!” Trình Đại Bảo đột nhiên xông tới, vừa đá vừa đấm Tiềm Bác.

Khương Lâm là người hiện đại, đột nhiên nghe thấy cách gọi chó con nhà địa chủ này nên còn chưa kịp hiểu gì, nhưng Trình Đại Bảo thì khác, bé hận nhất người ta gọi mình là chó con nhà địa chủ. Ở thời đại này, câu chó con nhà địa chủ là câu chửi độc ác nhất.

Tiềm Bác thầm mến Khương Lâm, nên rất căm ghét hai đứa con của cô. Anh ta nhấc chân lên muốn đạp Trình Đại Bảo.

Khương Lâm kéo Trình Đại Bảo ra sau lưng bảo vệ bé: “Người lớn mà bắt nạt một đứa bé, anh có còn là đàn ông nữa không?”

Tiềm Bác thẹn quá hóa giận nói: “Được rồi, anh hiểu ý của em rồi. Em chỉ đùa giỡn anh thôi! Có phải em thật sự cặp với cái tay họ Tôn kia không? Xem ra những lời bọn họ nói đều là sự thật, em...”

“Anh im miệng!” Khương Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta: “Đến cục cảnh sát nói cho rõ.”

Không thèm để anh vào mắt là đi cặp với người khác? Sao anh có thể đáng khinh đến vậy.

Tiềm Bác nhìn cô đến hơi ngẩn ra, người phụ nữ trước mắt này vừa đanh đá lại vừa hung hãn, nào giống với Khương Lâm vẫn quen sống ở trong tháp ngà voi nhìn người bằng nửa con mắt?

Tại sao cô trở nên tục tằng như vậy? Chẳng lẽ là do tình mẫu tử trong cô đột nhiên bùng nổ, không nỡ bỏ hai đứa con trai?

Anh ta đột nhiên cảm thấy ảo tưởng trong lòng mình bị vỡ nát, lửa giận xông lên trong lòng: “Em thật sự đã sa đọa rồi! Chờ anh trở lại thành phố, em sẽ hối hận!” Anh ta khịt mũi hừ lạnh, cũng chạy đi thẳng.

Sau khi khi Tiềm Bác rời đi, Khương Lâm thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Đại Bảo, quan tâm hỏi: “Có bị đánh trúng không?”

Trình Đại Bảo sậm mặt hờn dỗi, không nói câu nào.

Trình Tiểu Bảo chạy tới, ôm chặt lấy chân của Khương Lâm, rưng rưng lệ nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng đi, đừng đi tìm chú đó.”

Tuy bé không hiểu chuyện bằng em trai, nhưng bé vẫn có thể nghe hiểu chú thanh niên tri thức đó muốn khuyên mẹ bỏ lại hai anh em bé để đi cùng chú đó.

Khương Lâm xoa xoa đầu bé: “Chúng ta đi về nhà, chứ còn đi đâu nữa? Chú thanh niên tri thức đó muốn vay tiền của mẹ để đi cửa sau, nhưng mẹ không cho chú đó vay.”

Nói chung là trẻ con rất dễ lừa, chỉ cần nghe thấy cô nói không bỏ lại bọn họ là được rồi, còn lại không có vấn đề gì cả.

Trình Đại Bảo mím chặt môi nhỏ không nói câu gì, trong lòng cũng khiếp sợ đến không nói ra lời.

Khương Lâm trở về tiệm cơm thanh toán tiền lấy túi vải, sau đó dắt tay Trình Tiểu Bảo, nói với Trình Đại Bảo: “Chúng ta mau về nhà thôi.”

Khoảng cách từ huyện thành đến xã Hồng Kỳ là ba mươi bốn mươi dặm đường. Nhưng thôn Thủy Hòe của bọn họ nằm rất gần công xã, nên việc quá giang xe thuận tiện hơn so với các thôn khác.

Vận khí của bọn họ khá tốt, trùng hợp gặp được chiếc máy cày chở phân bón từ công xã đến huyện.

Tài xế Tiểu Đoạn là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, có vẻ ngoài thật thà, nghe thấy Khương Lâm nói muốn xin quá giang xe đi thôn Thủy Hòe, anh ta lập tức đồng ý. Anh ta hỗ trợ bế hai đứa trẻ đặt ngồi trên thùng xe, cẩn thận nhắc nhở: “Lát nữa đi lắc lư dữ lắm, các cháu bám chắc vào.”

Trước khi lên xe, Khương Lâm đưa cho anh ta hai mao tiền: “Bác tài cầm lấy mua gói thuốc lá này.”

Tài xế Tiểu Đoạn tặc lưỡi nói: “Thanh niên tri thức Khương chú trọng quá rồi, không cần không cần đâu.”

Khương Lâm cố ép anh ta lấy: “Trời nóng nực thế này, anh cứ nhận đi.” Cô vịn vào thành thùng xe, đạp chốt phía dưới leo lên.

Tài xế Tiểu Đoạn thầm nghĩ, nhìn thanh niên tri thức Khương xinh đẹp yếu ớt, không ngờ lại lanh lẹ đến vậy.

Lúc máy cày nổ máy, Khương Lâm có cảm giác như còn không bằng đi bộ, không chỉ cảm thấy xóc nảy đến ê ẩm cả người, bọn họ còn phải hít cả tấn bụi đất. Lúc này ở nông thôn còn chưa có đường nhựa, trời mưa xuống đường đất lầy lội bẩn thỉu, trời không mưa thì bụi đất bay tung tóe. Cô lấy từ trong túi vải ra chiếc khăn, đưa cho Đại Bảo tiểu Bảo che mặt, tránh để bọn trẻ bị sặc bụi.

Trình Tiểu Bảo nở nụ cười ngọt ngào với cô: “Mẹ thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.