Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dung Hiểu Hiểu nghe lời anh ta nói, có vẻ càng hào hứng hơn: “Chị hai, chị xem anh Phòng cũng có chung cách nghĩ với em đó.”
Ngô Bình Tuệ nhìn trái ngó phải, trên mặt không khỏi lộ ra trầm tư.
Phòng Cao Dương thấy vậy, lập tức mở miệng: “Thật ra cũng không...”
“Không cần quậy quá mức?” Dung Hiểu Hiểu cắt ngang lời anh ta: “Nhưng mà ba mẹ chuẩn bị cho chúng tôi mấy thứ này, chẳng lẽ còn không phải đã vét sạch gia sản sao, thà rằng cả gia đình ở thị trấn đói bụng, cũng muốn cho chúng tôi ở nông thôn sống tốt một chút, tưởng tượng đến những thứ bọn họ nhịn ăn nhịn xài lại để cho người ngoài chiếm mất, thế thì làm sao xứng đáng với người nhà đang chịu đói chịu lạnh ở thị trấn?”
Tiếng ba người nói chuyện với nhau không lớn, nhưng những người xung quanh cũng có thể nghe rõ.
Nghe lời nói của Dung Hiểu Hiểu, nhóm thanh niên trí thức xa xứ không khỏi nhớ tới ba mẹ ở nhà, cũng cảm động lây, sôi nổi phụ họa.
“Đúng vậy, trong nhà còn đói bụng, dựa vào cái gì đưa đồ ăn cho người ngoài hưởng lợi?”
“Mấy món đồ ăn ba mẹ chuẩn bị cho chúng ta, nếu bỗng dưng phải nhường cho người khác, thật sự khiến bọn họ lạnh lòng.”
“Vị đồng chí này, em gái của cô nói có lý lắm, tuyệt đối đừng để bị lừa.” Một vị nữ đồng chí hơi lớn tuổi hỏi: “Cô ở công xã Thắng Lợi nhỉ? Chúng ta vừa hay ở cùng công xã, có tôi bảo vệ cô, cam đoan không cho người khác lừa gạt lấy đồ của cô.”
“Tôi cũng ở công xã Thắng Lợi , nếu có thể vào ở chung một đại đội, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
“Còn tôi nữa, chúng ta nhiều người như vậy, chung quy sẽ có người được phân cùng một chỗ.”
Một lời nối tiếp một lời, cũng không biết thế nào mà lại khiến khí thế trong toa xe tăng cao.
Nghe vậy Phòng Cao Dương có ý rút lui, nhưng rời đi vào lúc này, ngược lại càng khiến người ta chú ý, nhưng khi những ánh mắt ở xung quanh dừng trên người mình, anh ta không thể không mở miệng hùa theo: “Đúng đúng, chúng ta đoàn kết với nhau, nhất định sẽ không bị bắt nạt, cũng sẽ không bỏ mặc đồng nghiệp bị bắt nạt.”
Dung Hiểu Hiểu nghe xong cực kì cảm động, hít hít mũi: “Anh Phòng, mọi người thật tốt, nhưng mà cũng không cần mọi người trả miếng, chỉ cần gửi điện báo cho tôi, tôi tìm thẳng tới nơi là được.”
Phòng Cao Dương: “...”
Dung Hiểu Hiểu lại mỉm cười: “Cơ mà anh Phòng và chị hai suy cho cùng vẫn là nam nữ khác biệt, cũng không thể lúc nào cũng coi sóc được, nhưng mà không sao, trong đại đội nhiều người như vậy, luôn sẽ có người chú ý đến, đến lúc đó muốn tìm người lấy đồ đạc của chị hai tôi còn không dễ sao?”
“Đúng, đúng vậy, dễ lắm.” Phòng Cao Dương đứng không nổi nữa, nhanh chóng tìm cớ rời đi.
Hiếm được một lần này Ngô Bình Tuệ không quá để ý đến anh ta, mà lại cảm động ra mặt: “Em gái!”
Chị bên này còn lo lắng một mình em gái liệu có bị người ta bắt nạt không, mà em gái đã nghĩ ra cách đối phó với người bắt nạt chị.
Rõ ràng thân làm chị, lại được chăm sóc ngược lại.
Thật muốn nói cái gì đó, chợt thấy em gái đưa tay về phía chị “Có ý gì?”
Dung Hiểu Hiểu không khách khí nói: “Chưa ăn no, thêm ít bánh trứng nữa.”
“. . .Không phải em cũng có sao?”
Dung Hiểu Hiểu lý lẽ hùng hồn nói: “Để lại cho chị chị cũng sẽ không ăn, so với lãng phí cho người ngoài thì không bằng cho em gái hưởng lợi.”