Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Thật đáng tiếc là chúng ta không được phân đến cùng một toa xe, nhưng mà vẫn ổn, cũng chỉ ngồi xe ba bốn ngày, tới nơi rồi là thuận đường ngay.”
“Ừ!” Ngô Bình Tuệ gật gật đầu với vẻ mặt thẹn thùng.
Bàn tay chị theo bản năng đưa về phía túi nhỏ đằng sau lưng, định lấy một ít đồ ăn vặt từ trong túi đưa qua, mới vừa móc ra, còn chưa kịp đưa lên đằng trước đã bị người bên cạnh giật lại.
“Chị hai, sao chị biết em đói bụng!” Dung Hiểu Hiểu gặm bánh trứng, vẻ mặt thỏa mãn.
Nguội rồi, nhưng mẹ dùng rất nhiều nguyên liệu, ăn vào nghe mùi trứng tràn ngập.
Không đợi Ngô Bình Tuệ kịp phản ứng, cô đã ngẩng đầu tò mò đánh giá người mới đến: “Anh chính là đồng chí Phòng Cao Dương nhỉ? Trong nhà nhắc tới anh rất nhiều lần.”
“Em gái!” Ngô Bình Tuệ hết hồn, làm sao còn nhớ đến việc đút cho người trong lòng ăn, gia đình nhắc tới anh Phòng đâu phải nói lời hay ý đẹp gì, không hề hy vọng em gái nói ra trước mặt mọi người.
Phòng Cao Dương nhìn thấy bánh trứng bị lấy mất cũng không tức giận, ý cười trên mặt càng đậm: “Tôi và Bình Tuệ là bạn học nhiều năm, giờ đây lại thành thanh niên trí thức xuống nông thôn cùng nhau, tất nhiên phải thân quen hơn so với người bên ngoài.”
“Vậy thì tốt rồi!” Dung Hiểu Hiểu vẫy vẫy tay với anh ta, ra hiệu cho anh ta đến gần nói chuyện, tỏ ra còn thân thiết hơn so với người bên cạnh một chút: “Tới đại đội rồi anh phải trông coi chị tôi kĩ càng, chị ấy nhìn có vẻ giỏi giang, thật ra dễ bị bắt nạt lắm.”
Phòng Cao Dương đương nhiên đồng ý: “Được chứ, đây là việc nên làm, tôi sẽ không để cho cô ấy bị bắt nạt.”
“Vậy thì tốt.” Dung Hiểu Hiểu vừa ăn vừa vỗ ngực: “Trước khi ra khỏi nhà ba mẹ tôi đã cực kì lo lắng, bỏ công bỏ tiền ra chuẩn bị cho chị ấy nhiều đồ đạc như vậy, chỉ sợ chị ấy bị người ta lừa gạt, đưa hết mấy thứ đồ này cho người khác, bản thân mình một xíu lợi ích cũng không giữ lại.”
Phòng Cao Dương nghe thế, tầm mắt không nhịn được liếc nhìn về hướng giá để hành lý.
Quả thật có không ít đồ đạc, anh ta nhìn mà có chút đỏ mắt, anh ta gật đầu nói: “Là lý lẽ này, đều là bạn bè tốt, tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ trông coi.”
“Vậy phải cảm ơn anh Phòng rồi.” Dung Hiểu Hiểu cao giọng nói cảm ơn: “Trông nom là được rồi, anh Phòng là nam đồng chí cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của chị hai tôi, anh chỉ cần nói cho tôi biết, còn lại để tôi xử lí.”
Nói đến đây, cô cười mà đôi mắt cong cong: “Trước khi rời đi mẹ đã dặn dò, nếu ai dám lợi dụng hai chị em chúng tôi, cứ việc quậy hết mình, chị hai da mặt mỏng không dám quậy, tôi không sợ nhé, tôi có thể đứng ở trước phòng của người đó mắng ba ngày ba đêm, bảo đảm không trùng câu nào!”
“...” Phòng Cao Dương nghe xong khóe miệng run rẩy: “Thật ra cũng không cần như thế.”
Ngô Bình Tuệ lôi kéo cánh tay của cô: “Em gái, em nói cái gì đấy.”
Dung Hiểu Hiểu ngẩng cao cằm, không hề cảm thấy có cái gì không đúng: “Em đâu có nói sai, mẹ chính là dạy như vậy mà, người đó không biết xấu hổ cướp đồ của chị, em đây cũng phải mặt dày lên, để cho cả đại đội đều thấy rõ bộ mặt xấu xí của kẻ đó.”
Ngước mắt lên, tiếp tục nở nụ cười ngọt ngào: “Anh Phòng, anh nói có đúng hay không?”
“... A, ha ha, cô nói đúng lắm.” Phòng Cao Dương cười có hơi gượng gạo.