Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chị cũng đâu có định trò chuyện với bọn họ, bọn họ ở lại đây nhìn chị làm cái gì?” Dung Hiểu Hiểu hừ một tiếng, vừa lên xe lửa đã nhòm ngó khắp nơi, vừa nhìn là biết chị ấy đang tìm ai.
Mặt Ngô Bình Tuệ trong nháy mắt hiện vẻ xấu hổ: “Chị, chị...”
Dung Hiểu Hiểu chẳng buồn để ý đến chị, tìm được chỗ ngồi của mình liền ngồi xuống.
Không bao lâu Ngô Bình Tuệ nối bước đến ngồi ở bên cạnh cô, cúi đầu xuống bắt đầu nức nở.
Dung Hiểu Hiểu thở dài, đưa một chiếc khăn tay qua cho chị.
Cô vô cùng thấu hiểu tâm trạng của chị hai.
Đối với người sắp phải xa nhà, ban đầu là kích động và chờ mong.
Chỉ khi nào người nhà đã đi xa, phần luyến tiếc kia cũng chiếm hết tất cả cảm xúc.
Ở trong xe lửa, người khóc thút thít giống Ngô Bình Tuệ không ít.
Nhất là sau khi xe lửa bắt đầu chuyển bánh, cả thùng xe không còn ồn ào rộn rã nữa, ngược lại im lặng, có thể nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của người xung quanh.
Có điều, nói cho cùng đều là người trẻ tuổi, chấp nhận rất nhanh.
Mấy tiếng sau, toa xe lại một lần nữa trở nên náo nhiệt, người của hai đội bọn họ ở đây cũng bắt đầu tự giới thiệu bản thân với nhau.
“Mọi người đều phải đi kiến thiết lao động, nếu đã có thể ngồi cùng một toa xe cũng là duyên phận, hay là chúng ta giới thiệu lẫn nhau, nói không chừng được phân đến cùng một đại đội, có người quen chung quy là có bạn đồng hành, không tới nỗi quá mù mờ khi đến nơi.” Một nam đồng chí cao gầy bắt chuyện trước: “Tôi tên là Trần Châu, được phân đến công xã La Sơn.”
Có người dẫn đầu, tự nhiên đều sôi nổi lên tiếng.
“Tôi là Lưu Phân, là thanh niên trí thức của công xã Triều Dương.”
“Tôi là...”
Từng người nối tiếp nhau tự giới thiệu, Dung Hiểu Hiểu không định cư xử quá ngạo mạn, lúc đến lượt mình cũng sẽ thuận theo số đông, thế nhưng có thể thừa dịp trước khi đến lượt mình, đầy chính mình phía trước, moi một ít đồ ăn vặt ra ăn trước.
Trong túi nhỏ mang theo bên người chứa không ít ăn vặt.
Cô thèm ăn đã lâu, cố tình mẹ trông coi gắt gao quá, nói chỉ có thể ăn ở trên xe lửa.
Khiến cho cô thèm thuồng thật lâu.
Moi moi móc móc, đúng lúc nghe được hai người ở đối diện mở miệng.
“Tôi tên là Trần Thụ Danh, được phân đến công xã Lục Thạch.”
“Tôi tên là Cao Liêu, cũng được phân đến công xã Lục Thạch.”
Dung Hiểu Hiểu hơi hơi chau mày, Ngô Bình Tuệ ngồi bên cạnh còn kích động hơn cả cô: “Em gái, bọn họ và em ở cùng một công xã, bọn em nói không chừng có thể được phân đến cùng một đại đội!”
Nói xong, liền bắt chuyện với hai vị nam đồng chí đối diện, hiển nhiên là muốn thay em gái cải thiện quan hệ cá nhân.
Chỉ có điều, Dung Hiểu Hiểu lại có hơi ngẩn ngơ.
Tên của hai vị nam đồng chí này làm cho cô có chút cảm giác quen thuộc…
Chỉ là có cảm giác quen thuộc, nhưng trong chốc lát không thể nghĩ ra vì sao lại quen thuộc.
Nhất là khi Ngô Bình Tuệ mừng rỡ nhìn người nào đó, sự chú ý của Dung Hiểu Hiểu cũng đặt lên người đàn ông đang đi tới.
Mím môi, đánh giá từ trên xuống dưới một phen.
Cũng khó trách chị hai cứ mãi rơi vào lời nguyền yêu đương, chưa kể đến cốt cách của người này, nhưng ít nhất vẻ bề ngoài và cách ăn nói vẫn khá ổn.
Không tốn bao nhiêu thời gian, đã thiết lập xong quan hệ với các thanh niên trí thức xung quanh, còn đi đến bên chỗ các cô ân cần quan tâm Ngô Bình Tuệ vài câu, khiến cho từ cổ của chị trở lên ửng đỏ hết cả một mảng.