Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngô Bình Tuệ đỏ mặt, ấp úng không nói nên lời.
“Làm sao có thể không thích được, tiền riêng đều lấy đi mua quần áo, mua giày cho Phòng Cao Dương, cũng chưa từng thấy chị hai mua kẹo cho đứa em trai này.” Ngô Bình An phá đám.
Ngô Bình Tuệ dậm chân: “Ai mượn em lắm mồm!”
Ngô Bình An lè lưỡi với chị: “Đồ ngốc.”
Ngô Bình Tuệ tức giận đến nỗi giơ tay lên muốn đánh anh ấy, Ngô Bình An vừa trốn vừa tiếp tục đâm chọc vào tim chị: “Chưa bao giờ thấy ai ngốc như chị hết, đồ đem cho rồi, tiền cũng tiêu rồi, đến cuối cùng nhận lại được một thân phận bạn bè cách mạng trong sáng, bạn bè cách mạng nào lại nhận quần áo, nhận cả giày? Đúng thật là không biết xấu hổ.”
“Ngô Bình An! Em quá đáng lắm rồi.” Ngô Bình Tuệ tức giận đến mức đỏ cả hốc mắt, xoay người trở về phòng, không bao lâu trong phòng liền truyền đến tiếng nghẹn ngào bị đè nén.
Dung Hiểu Hiểu thò đầu vào nhìn, nghĩ xem có nên đi an ủi một chút hay không.
Ngô Bình An cũng gãi gãi đầu, làm sao lại ghẹo chị ấy khóc được nhỉ?
Cuối cùng của cuối cùng, buổi liên hoan hôm ấy cũng không có mặt gia đình Phòng Cao Dương.
Cũng không biết là Ngô Bình Tuệ không có gửi lời mời, hay là mời rồi nhưng không có kết quả.
Trừ người trong gia đình họ ra, còn có thêm hai cô con dâu sắp gả đến.
Một ngày này vẫn rất náo nhiệt.
Trong nhà hiếm khi hào phóng một lần, chỉ riêng món mặn đã có đến ba đĩa, có thể sánh bằng ăn tết luôn.
Trên bàn hết sức náo nhiệt, tiếng trò chuyện không hề ngưng nghỉ, Dung Hiểu Hiểu lúc này thật sự không có tinh lực để nghe bọn họ nói chuyện phiếm, toàn bộ tâm trí đều đặt trên mấy món thịt.
Cá kho, nấm hương hầm thịt còn có một món thịt khô xào.
Thịt khô đã nhớ thương nhiều ngày được ăn vào trong miệng, Dung Hiểu Hiểu cảm nhận được sự tồn tại hạnh phúc.
Đến khi ăn được lưng lửng, cô mới phân tâm để ý đến những người khác.
Có hai vị khách mới đến, thế nhưng đây cũng không phải lần đầu gặp gỡ.
Cô gái cao gầy ngồi kế bên Ngô Bình Tổ, chính là chị dâu cả tương lai Đoàn Nguyệt.
Hai người yêu đương đã hai ba năm, mãi cho đến dạo gần đây mới xác định cưới.
Lại nói tuổi tác của anh cả là lớn nhất, nam đồng chí ở tuổi này hầu như đều đã có gia đình, sở dĩ thời gian yêu nhau dài như vậy, thật ra không phải do anh ấy không muốn cưới, mà bởi nhà gái bên kia mãi không chịu gả cho.
Đây cũng là tin tức Dung Hiểu Hiểu nghe được từ trong miệng những người khác.
Nói rằng Đoàn Nguyệt cũng là người lớn nhất trong số anh chị em trong nhà, các em trai em gái nhỏ hơn chị ấy nhiều tuổi, trong nhà muốn để chị ấy chăm sóc em trai em gái thêm vài năm, nên vẫn luôn đè ép không cho chị ấy lấy chồng sớm.
Lần này nếu không phải bởi vì chuyện xuống nông thôn, nhà họ Đoàn còn định kéo dài thêm vài năm nữa.
Dung Hiểu Hiểu đại khái cũng có thể đoán ra được tâm tư của nhà họ Đoàn.
Hiện tại lập gia đình dù sao vẫn tốt hơn so với về vùng nông thôn, xuống nông thôn thì xa xôi cách trở, nhưng còn lấy chồng, thì người vẫn lại ở thị trấn, thật sự có chuyện gì cũng có thể đi qua giúp đỡ chút ít.
Còn chưa kể, con rể còn là công nhân thời vụ của nhà máy, đó chính là công nhân chân chính có thể lấy tiền lương.
Nhìn anh cả cứ luôn im lặng không nói lời nào, lại nhìn sang chị dâu cả tương lai cứ thỉnh thoảng trộm nhìn một chỗ, chỗ được nhìn là chỗ chất đống đồ đạc mà cô và chị hai sẽ mang xuống nông thôn.