[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhát

Chương 19: Chương 19: Không chỉ mình cô là dũng sĩ diệt mồi (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dáng vẻ muốn nói lại thôi của chị dâu cả tương lai, hiển nhiên là có ý nghĩ gì đó.

Dung Hiểu Hiểu cảm thấy, có hai chị dâu trẻ này ở nhà, trong nhà khẳng định sẽ tưng bừng cực kì.

Đáng tiếc, cô không được thấy.

“Vợ ơi, ăn thịt đi này.” Ngô Bình An liên tục gắp mấy đũa đồ mặn, thả toàn bộ vào trong bát của người bên cạnh: “Ăn nhiều một chút, có muốn xới thêm bát cơm cho em không?”

Nữ đồng chí ngồi bên cạnh trông có vẻ còn cường tráng hơn so với Ngô Bình An vội vàng gật đầu: “Muốn muốn, đồ ăn mẹ làm thật thơm ngon, em vẫn có thể ăn thêm hai bát cơm nữa.”

Dung Hiểu Hiểu nghe vậy bật cười.

Trên bàn này cũng không phải mỗi mình cô là dũng sĩ diệt mồi.

Cô chị dâu thứ ba tương lai này ăn còn ngon miệng hơn cả cô.

Nhìn sức ăn của chị dâu thứ ba tương lai, Dung Hiểu Hiểu vốn đã ăn no lưng lửng cũng muốn ăn thêm một bát.

Ngô Truyền Phương ở bên cạnh nghe thấy lời khen của con dâu tương lai, nét tươi cười trên mặt có hơi sượng cứng.

Đây không hổ là vợ chồng son.

Còn chưa có kết hôn, một đứa thẳng thừng kêu ‘vợ ơi’, một đứa dứt khoát gọi bà là ‘mẹ’.

Mặc kệ nói như thế nào, bữa cơm này cũng xem như vui vẻ.

Ăn xong không bao lâu, hai anh em Ngô Bình Tổ đưa người yêu của mình về nhà.

Đống lộn xộn trên bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau khi nghỉ ngơi một lát, Ngô Truyền Phương thuận miệng nói: “Các con đi thu xếp hành lý đi, đồ đạc có hơi nhiều đi trên đường khó giữ gìn, nhưng cũng may hai chị em các con cùng nhau lên đường, ở trên xe còn có thể giúp đỡ nhau trông coi.”

Bỏ công tìm người đổi túi vải, bỏ mấy thứ đồ thượng vàng hạ cám vào trong túi vải, sau đó mang lên trên người, nặng thì có nặng một chút, nhưng được cái thuận tiện.

Thật ra cũng không phải không thể gửi qua bằng đường bưu điện.

Nhưng nhiều đồ đạc như vậy chi phí gửi qua bưu điện rất cao, tốn tiền gửi qua bưu điện, còn không bằng đưa tiền cho hai chị em cầm trong tay, cầm tiền trong tay trong lòng mới đỡ lo lắng.

Đương nhiên, quan trọng nhất cũng do bà biết sức lực của con gái út lớn.

Mình cô mang vác mấy thứ này thật sự không tốn bao nhiêu sức.

Về phần Bình Tuệ.

Không phải còn có cậu bạn bè cách mạng kia sao, quan hệ thân thiết như vậy, dù sao cũng không đến mức thấy Bình Tuệ mang không nổi mà không hỗ trợ nhỉ?

Ngô Truyền Phương ngồi xổm trên đất phân chia:“Tất cả đồ đều có hai phần, hai đứa đừng lấy nhầm.”

Dung Hiểu Hiểu ngồi xổm bên cạnh bà, đến khi đếm xong hết đồ đạc các thứ, trong lòng có hơi hơi xúc động.

Quần áo đệm chăn cho bốn mùa, bình thuỷ dùng hằng ngày, hộp đựng cơm bằng nhôm, vân vân, đến ngay cả một vài món đồ rất nhỏ cũng được cân nhắc bỏ vào, đem mấy thứ này xuống nông thôn, hoàn toàn không cần mua sắm thêm những thứ đồ khác, đã có thể sống rất thoải mái rồi.

“Mẹ, hay là đừng mang nhiều như vậy.” Ngô Bình Tuệ có chút do dự: “Khi nãy con nhìn thấy ánh mắt của chị dâu cả, luôn cảm thấy chị ấy có chút ý kiến.”

“Ha, cô ta lấy tư cách gì mà có ý kiến?” Ngô Truyền Phương cười lạnh một tiếng: “Tiền mẹ tiêu là tiền của bản thân mẹ, chẳng lẽ còn phải có được sự đồng ý của cô ta? Hay là nói cô ta gả vào trong nhà chúng ta, toàn bộ tiền của mẹ và ba con đều phải đưa cho chúng nó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.