[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhát

Chương 20: Chương 20: Không chỉ mình cô là dũng sĩ diệt mồi (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dáng vẻ muốn nói lại thôi của Đoàn Nguyệt cũng không chỉ một mình Dung Hiểu Hiểu nhìn thấy được.

Người ngồi trong bàn e rằng không ai không chú ý tới.

Nếu không phải không muốn phá hư lần liên hoan này của cả nhà, Ngô Truyền Phương đã sớm mở miệng mắng.

Nàng biết ý định của Đoàn Nguyệt cùng với nhà họ Đoàn là gì.

Đơn giản là thấy Ngô Bình Tổ là con cả, hơn nữa Bình An lại đi ở rể nhà người ta, hiện tại người có thể kế thừa hương khói của nhà họ Ngô cũng chỉ có một mình Ngô Bình Tổ, trong lòng người nhà họ Đoàn liền nhịn không được nảy ra chút ý nghĩ.

Nghĩ rằng sau này là Ngô Bình Tổ kế thừa gia nghiệp, bây giờ tiêu tiền lên người hai cô con gái, chẳng phải là lãng phí sao?

Xí!

Tức sôi cả máu, bà thẳng tay đuổi Ngô Bình Tổ ra khỏi nhà!

Kế thừa hương khói cái rắm, cùng lắm thì bà tìm một đứa con rể tới ở rể là được.

“Mẹ đã nói rõ với anh cả của con, công việc của nó là nhờ mẹ mới có được, mỗi tháng mặc kệ nhận được bao nhiêu tiền lương cũng phải đưa cho trong nhà một nửa, mãi cho đến khi nó thành công nhân chính thức mới thôi.”

Tiền lương sau khi thành công nhân chính thức không cao hơn sao, vì cái gì không tiếp tục lấy?

Bởi vì Ngô Truyền Phương hiểu quá rõ tính tình của con trai cả, bị đánh cũng không ho he gì, dựa vào một mình anh mà muốn thành công nhân chính thức, sợ là phải chờ bảy tám năm.

“Đoàn Nguyệt muốn trợ cấp cho nhà mẹ đẻ thì có thể, tiền cô ta kiếm được mẹ không cần một xu, muốn cho ai tùy cô ta cho người đó, nhưng muốn bòn rút của nhà chồng đem chu cấp cho nhà mẹ đẻ, thế thì đến cửa cũng không có đâu.”

Ngô Bình Tuệ nhíu mày: “Như vậy có không ổn quá không?”

“Ổn hay không cũng không liên quan đến con, quan tâm nhiều như vậy làm cái gì, đồ đưa cho con thì con cứ việc lấy.” Ngô Truyền Phương nhìn hai cô con gái khẽ than thở.

Hoàn toàn không lo lắng cho bản thân, nói dễ nghe là tính tình tốt, an phận lại hiền lành.

Nhưng kiểu người này dễ bị bắt nạt nhất.

“Em gái, em qua đây một lát.”

Dung Hiểu Hiểu còn muốn nghe mẹ dạy bảo chị, lại bị Ngô Bình An vừa về kêu ra ngoài: “Mau lên, anh thấy sông nhỏ phía trước có người đang câu cá, có muốn cùng đi thử chút không?”

“Muốn!” Dung Hiểu Hiểu lập tức đứng dậy.

Cô vừa đi ra cửa vừa xắn tay áo lên, mặc dù chưa từng câu cá, nhưng biết đâu có hào quang nhân vật chính gì đó ở đây, có thể trao cho giá trị may mắn siêu cao, nói không chừng có thể câu được thật nhiều cá!

Cá đâu! Thịt cá thơm ngon lại tươi mới, ai không thích chứ?

Kết quả...

Nhìn thấy bờ sông trơ trụi, Dung Hiểu Hiểu mặt nhăn mày nhó: “Anh ba, cá đâu?”

“Cá cái gì mà cá, có người câu được cũng không đến lượt chúng ta.” Ngô Bình An trêu ghẹo : “Ngay cả sợi dây câu cũng không có, em thật sự nghĩ em cũng có thể câu được cá à?”

Dung Hiểu Hiểu bực bội chửi thầm.

“Được rồi, anh ba kêu em đi ra là có chuyện tốt.” Ngô Bình An nhìn trái ngó phải, xác định không có ai đằng sau thì ngồi xổm xuống, moi móc trong giày tất.

Dung Hiểu Hiểu rất tò mò về hành động của anh.

Không hiểu nổi trong giày tất còn có thể giấu cái gì, mà đến khi cô thấy rõ rồi thì đột nhiên trừng lớn mắt: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy ?”

“Suỵt suỵt!” Ngô Bình An dựng thẳng ngón tay lên ra hiệu cho cô nhỏ giọng, sau khi xác định không thu hút người tới, mới đếm từng tờ từng tờ một.

Có lẻ có chẵn, một xấp nhỏ thật dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.