[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhát

Chương 39: Chương 39: Tôi không có tiền (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đúng lúc đi đến cửa của căn nhà bên phải, anh ấy không đi vào: “Hai người đi vào xem đi, bên trong đã có ba nữ đồng chí, giường có hơi nhỏ, nhưng mà chen chúc cũng có thể ở được.”

Bạch Mạn bước vào trước, Dung Hiểu Hiểu theo ngay sau.

Đến khi trở ra, hai người đều không hẹn mà cùng nhíu mày.

Bạch Mạn đã sớm biết hoàn cảnh của ký túc xá thanh niên trí thức ở bên này rất tệ, lần thứ hai nhìn thấy vẫn không nhịn được được mà nhíu mày.

Dung Hiểu Hiểu thật ra không hề để ý hoàn cảnh tốt hay không tốt.

Chỉ cần trên đỉnh đầu có mái hiên, dưới thân có ván giường, cô ở đâu có thể ngủ được.

Nhưng năm người ở cùng một căn nhà, mỗi ngày đều phải cánh tay chạm cánh tay mà ngủ, thế này thì còn gì là riêng tư nữa?

Cô cần một nơi thật riêng tư, như vậy mới có thể ăn mảnh mỗi ngày chứ.

Không để ý chỗ ở, nhưng về phần ăn thì tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

“Sao lại nhiều đồ thế này, nhà vốn đã không lớn, bỏ thêm nhiều đồ như vậy không phải sẽ càng chật hơn sao?”

Phía sau truyền đến giọng nói bất mãn, lúc đi ngang qua còn cố ý đụng vào cánh tay của hai người: “Tự cô nhìn xem, bỏ đồ đạc của các cô vào thì còn chỗ xoay người không?”

Dung Hiểu Hiểu thò đầu ra nhìn, rất đồng ý mà gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy khá nhỏ.”

Dương Quyên sửng sốt.

Thật ra cô ta nói có hơi quá mức.

Quả thật sẽ hơi chật, nhưng cũng không đến mức ngay cả chỗ xoay người cũng không có.

Dung Hiểu Hiểu tha thiết nhìn cô ta: “Đồng chí này, nếu cô đã cảm thấy chật, hay là thử kiến nghị với đại đội trưởng, xem có thể xây cho chúng ta căn nhà to hơn một chút hay không?”

“...Dựa vào cái gì mà bắt tôi đi!” Dương Quyên cao giọng.

Không cần đi cũng biết sẽ có kết quả gì, nhóm xã viên của đại đội sản xuất nhà ai mà không phải ở chen chúc chật chội, người địa phương cũng không có cách nào xây nhiều nhà hơn, đừng nói đến xây cho đám thanh niên trí thức bọn họ ở.

Dung Hiểu Hiểu thu lại ý cười, đuôi lông mày nhếch lên: “Không đi thì nín ngay, đừng có xả giận vào tôi.”

Dương Quyên bị cô làm nghẹn họng nói không ra lời.

Nhìn dáng vẻ liên tục cười ngây ngô, còn tưởng rằng là người tính tình dễ bắt nạt, không ngờ lại cứng rắn như vậy.

Mà lúc này, Bạch Mạn đột nhiên gọi Hạ Gia Bảo lại: “Tôi thấy bên cạnh có một căn nhà nhỏ, bên này ở không được vậy tôi có thể vào ở trong nhà nhỏ bên kia hay không?”

Hạ Gia Bảo có chút kinh ngạc: “Sao cô biết được?”

Bạch Mạn: “Lúc chờ các anh tôi có đi loanh quanh một lát, vừa vặn thấy được.”

Nhà nhỏ nằm bên cạnh ký túc xá thanh niên trí thức, chẳng qua vì lý do sườn núi, căn nhà nhỏ được xây ở vùng trũng thấp, cho nên không chú ý thì rất dễ bỏ qua.

Nhưng cô ấy không giống vậy, kiếp trước cô ấy từng ở chỗ này mấy ngày.

Tay cô ấy bị thương, là Dung Chính Chí giấu những người khác mà chữa thương cho cô ấy ở nơi đó, đó là một nơi đáng để hoài niệm.

“E là không được.” Hạ Gia Bảo cau mày: “Căn nhà kia đã rất lâu không có ai ở, trong nhà ngay cả giường sưởi cũng không có, tới mùa đông không có cách nào cho người ở lại, muốn vào ở thì phải tốn tiền tu sửa.”

Anh ấy nhìn về hướng căn phòng: “Hơn nữa bởi vì lý do địa thế, một khi nước dâng rất có thể sẽ bị ngập.”

“Không sao.” Bạch Mạn không quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.