Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tốn chút tiền mà thôi, đối với cô ấy mà nói xem như là việc nhỏ.
Về phần ngập nước cũng không sợ, cô ấy không định ở nơi này quá lâu.
Bạch Mạn xoay người, nói với người còn lại: “Tôi thấy căn nhà kia không nhỏ, hay là hai chúng ta cùng chuyển qua đó đi? Chi phí tu sửa cần thiết cô chỉ cần bỏ ra một phần tư là được rồi, thấy sao?”
Tu sửa đơn giản tốn nhiều nhất vài tệ, một phần tư thì lại càng không tốn bao nhiêu.
Cô ấy có thể nhìn ra Dung Hiểu Hiểu không muốn ở trong ký túc xá thanh niên trí thức, bây giờ bắc một cái thang, đối phương chắc là có thể nhận lấy.
Nhưng mà, Dung Hiểu Hiểu lắc đầu không chút do dự, từ chối thẳng thừng: “Tôi không có tiền.”
Trong túi của Dung Hiểu Hiểu không có tiền sao?
Trước khi rời đi mẹ cho mười tờ nhân dân tệ, cộng thêm tiền của ba và anh cả, anh ba lén cho, tổng cộng có hai trăm sáu mươi bảy tệ ba hào sáu xu.
Trong đó có tám mươi ba tệ sáu hào tám xu là của chị hai.
Nói cách khác, bây giờ cô vẫn còn hơn một trăm tám mươi ba tệ.
Nhiêu đây ở thập niên bảy mươi, tuyệt đối là một khoản tiền rất lớn.
Lấy đại đội Hồng Sơn làm ví dụ, e rằng không được mấy hộ gia đình có thể có tiền tiết kiệm vượt quá một trăm tệ.
Người nhà nông không thể so với công nhân viên chức, làm việc cực khổ trên ruộng cả năm, ngoại trừ lương thực ra thì cả gia đình sợ là không cầm được bao nhiêu tiền, cộng thêm những chi phí khác, mỗi năm có thể để dành được mấy tệ hay mười mấy tệ cũng coi như rất khá rồi.
Nếu mùa màng thất bát, làm cả một năm cũng không có được cái gì, còn phải trả ngược lại.
Đây cũng là lý do, vì sao người nhà nông hâm mộ người thành phố đến như vậy.
Nếu như là một công nhân viên chức, cho dù là công nhân thời vụ, mỗi tháng đều có thể lấy được tiền lương hơn mười tệ.
Hơn nữa người thành phố còn được cung cấp lương thực, ai mà không thích.
Dù sao, Dung Hiểu Hiểu thật ra chính là một phú bà trẻ ngầm.
Trước khi đi, mẹ đã khâu không ít túi tiền vào bên trong quần áo của cô, chỉ sợ số tiền này bị ăn trộm trên xe lửa lấy mất.
Dung Hiểu Hiểu cũng sợ lắm, cho dù bỏ vào trong quần áo cũng cảm thấy không an toàn, lặng lẽ bỏ tất cả vào không gian, ngoại trừ cô ra ai cũng đừng hòng lăm le.
Cho dù là nữ chính cũng không được.
Cho dù là một phần tư số tiền cô cũng không muốn bỏ ra.
Bạch Mạn do dự một hồi: “Nếu như tôi đề nghị, tiền tu sửa nhà tôi sẽ bỏ ra, chúng ta có thể sang ở cùng với nhau.”
Thật ra cô ấy có thể ở một mình.
Nhưng căn nhà đó cách ký túc xá thanh niên trí thức có hơi xa, ở một mình không an toàn.
Cho dù cô ấy dám ở, đại đội trưởng cũng sẽ không đồng ý.
Về phần vì sao chưa hỏi đại đội trưởng đã biết anh ấy sẽ không đồng ý.
Bởi vì kiếp trước Bạch Mạn đã từng trải qua.
Những đại đội khác có thanh niên trí thức cũng chuyển ra khỏi ký túc xá thanh niên trí thức đến ở chỗ khác, ai ngờ được một đêm nọ xảy ra chuyện, chuyện này còn bị lan truyền đến thị trấn, ồn ào rất lớn, dặn dò mỗi đại đội phải thu xếp ổn thỏa cho từng thanh niên trí thức.
Cho dù ở gần, đại đội trưởng cũng sẽ không đồng ý cho cô ấy chuyển qua đó ở một mình.
So với các nữ thanh niên trí thức khác, Bạch Mạn muốn chọn Dung Hiểu Hiểu rất âm thầm của kiếp trước hơn: “Tôi thấy căn nhà kia không nhỏ, chắc chắn sẽ không chật hơn chỗ này.”