Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không cần bỏ tiền, có thể được ở chỗ lớn hơn ký túc xá thanh niên trí thức, việc này ai mà lại không sẵn lòng chứ.
Kết quả, Dung Hiểu Hiểu lại lắc đầu: “Không được không được, tôi nghe theo sắp xếp của đại đội.”
Cô chính là một người thật thà ngoan ngoãn không gây sự.
Cho dù bản chất bên trong không phải như vậy, nhưng giả vờ ở bên ngoài vẫn phải có.
Ký túc xá thanh niên trí thức thật sự chật, cô cũng không định ở nơi này lâu dài.
Nhưng cho dù không định ở ký túc xá thanh niên trí thức lâu dài, nhưng cũng không nhìn trúng căn nhà nhỏ ở bên cạnh.
Nhìn địa thế là biết vì sao không có ai ở, một khi nước dâng sẽ lập tức gặp họa.
Nhưng mà đây không phải điều quan trọng nhất.
Căn nhà nhỏ có tệ đến đâu thì làm chỗ dừng chân tạm thời cũng rất ổn.
Nhưng sự lựa chọn của cô tuyệt đối không nằm trên người nữ chính, lại càng không mong dính dáng quá nhiều với nữ chính.
Xem kịch thì có thể, tham dự thì thôi đi.
Cho nên từ chối, bắt buộc phải từ chối.
Đi sang một bên cạnh giường, thấy trên đó không có chăn đệm, Dung Hiểu Hiểu hỏi: “Chỗ này không có ai nhỉ, không có ai thì tôi chọn chỗ này.”
“...” Bạch Mạn nhăn mày, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu nổi Dung Hiểu Hiểu là không thích cô ấy, hay là quá nghe lời đại đội, có phải là do tính tình cúi đầu nhẫn nhục này, cho nên kiếp trước mới không có nhiều ấn tượng với cô?
Nhưng cũng không đúng.
Vừa nãy Dung Hiểu Hiểu nạt lại Dương Quyên cũng không giống một cái bánh bao mặc người ta bắt nạt.
Cô ấy vẫn có chút nghĩ không rõ được, Dương Quyên ở bên cạnh đã lập tức áp sát: “Tôi đi nhé, nếu cô muốn qua đó ở thì tôi đi cùng cô, vừa hay tôi ở đại đội đã một năm, còn có thể dẫn cô đi làm quen một chút.”
Bạch Mạn liếc cô ta một cái.
Lướt qua cô ta mà trực tiếp tìm đến một người khác: “Cô có muốn đi cùng tôi không?”
Ba nữ thanh niên trí thức lâu năm này của đại đội Hồng Sơn cô ấy đều có tìm hiểu.
Ba người đều không phải là người cô ấy muốn tiếp xúc, nhưng Dương Quyên tuyệt đối là một trong những người cô ấy chán ghét nhất, chọn ai cũng sẽ không chọn cô ta.
“Tôi? Được chứ được chứ, tôi thu dọn đồ đạc ngay.” Thạch Nghênh Dung kinh ngạc sau đó gật đầu liên tục, có chỗ rộng rãi hơn ai mà không bằng lòng đến ở? Chung quy vẫn tốt hơn so với mấy người chen chúc trong một chỗ bé bằng lòng bàn tay.
Chẳng qua cô ta vẫn phải xác nhận lại một chút: “Không cần tôi bỏ tiền chứ?”
Bạch Mạn khẽ hất cằm, lạnh nhạt nói: “Tôi bỏ.”
Thạch Nghênh Dung vui sướng, Dương Quyên thì lại tức giận muốn chết, thế nhưng cũng nhìn ra được trang phục của Bạch Mạn khẳng định là người có chút bối cảnh, cũng không dám nhiều lời.
Trong lúc ba người các cô đang nói chuyện, Dung Hiểu Hiểu đã chiếm cứ được một vị trí ngay chỗ cạnh giường.
Chỗ này thật sự chỉ rộng bằng bả vai, chẳng qua nếu Bạch Mạn dẫn theo một thanh niên trí thức khác đi đến chỗ khác, chỗ ngủ có thể rộng hơn một chút.
Dung Hiểu Hiểu mở một cái bao lớn ra.
Trong cái bao này đựng một ít vật dụng hàng ngày.
Đệm chăn, quần áo mùa hè, giày vải, giày đi mưa, hộp cơm bằng nhôm, ấm nước tráng men sứ, vân vân.
Đều là đồ dùng thiết yếu hàng ngày.
Khi lấy từng thứ từng thứ trong bao ra, trong lòng cô vô cùng bội phục mẹ.
Hai cái bao lớn một cái ba lô.