Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 72: Chương 72: Trí tưởng tượng bay cao




Lợn và dê ở trang trại đã sớm vào trạng thái chờ làm thịt, trước đó nuôi lợn và dê, trong đó lợn mẹ sinh tám con lợn con, dê mẹ sinh một con dê con.

Lúc tám con heo con bụ bẫm hiện ra trên quầng sáng thật là đáng yêu cực kỳ.

Lâm Ngọc Trúc lúc ấy liền nghĩ, qua một hai tháng nữa sẽ được bao nhiêu thịt, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.

Lợn mẹ và dê mẹ Lâm Ngọc Trúc tạm thời không tính toán làm thịt, chờ đem đám con non này nuôi lớn lại nói sau.

Vì thế Lâm Ngọc Trúc vuốt đầu nhỏ của người máy trắng mập vừa định nói chuyện đã bị hệ thống xen mồm nói: “Người máy nhỏ cấp hai không trang bị tính năng giết mổ động vật cỡ trung. Xin ký chủ đừng khó xử nó.

Thân thiện nhắc nhở, nhà gỗ nhỏ cấp ba tặng kèm người máy có thể giết mổ động vật cỡ trung, còn có thể chọn trước kỹ năng sinh hoạt của người máy.”

Tay Lâm Ngọc Trúc sờ ở trên đầu người máy tạm dừng một lúc lâu, trong đầu vẫn luôn tự hỏi nàng phải làm thế nào để giết một con lợn...

Người máy nhỏ nháy đôi mắt ngốc ngốc đứng ở nơi đó chờ chủ nhân ra lệnh.

Cuối cùng Lâm Ngọc Trúc vẫn là bại trận, quét sạch 50% điểm cống hiến để thăng cấp nhà gỗ nhỏ, nhìn nhà kho ban đầu đi ra một đội đông đảo người máy nhỏ cấp một, cầm công cụ đi đi lại lại trước mắt nàng, càng thêm cảm thấy hệ thống này là gian thương, người máy cấp một ngay cả nhà cũng có thể xây, thế nhưng không giết nổi một con heo?

Hệ thống không ra nói chuyện.

Nhà gỗ nhỏ được xây trên cơ sở nhà tranh, vô cùng đơn giản và trực tiếp, đem nhà tranh dỡ ra, một lần nữa xây lại bằng tấm ván gỗ... Còn biết cầm vải nhựa đậy lên gia cụ của nàng cơ đấy.

Thịt heo đành phải chờ hai ngày.

Ra khỏi không gian, Lâm Ngọc Trúc nhất thời hứng khởi, mở ra video hướng dẫn xem kỹ, được lợi rất nhiều, mua mấy thứ mặt nạ dán lên mặt, tuy rằng nhìn qua thay đổi không lớn, nhưng là màu da trên mặt hoàn toàn không giống, ví dụ như mặt nam thiếu niên, so với bôi phấn nền nhìn qua tự nhiên hơn nhiều.

Mặt nạ này chỉ cần dán lên sẽ không dễ bong ra, mặt hàng này mua xem như rất đáng giá.

Hệ thống đúng lúc xuất hiện bảo đảm nói rằng hàng hóa của chúng nó tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại sai lầm cấp thấp này, nếu như có, bồi thường gấp mười lần.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm coi như nó lanh lợi.

Có hệ thống bảo đảm, nàng lại mua đôi lông mày giả, sau khi dán lên, người trong gương đã không giống con gái nữa, chỉ là đôi mắt hạnh nhân lại không quá phối hợp.

Lâm Ngọc Trúc lại đi cửa hàng mua một bình keo nước định hình mắt, ở trên mí mắt tùy tiện vẽ vài nét, hình dáng mắt liền có biến hóa rất nhỏ.

Sau khi Lâm Ngọc Trúc cẩn thận cân nhắc một phen, rốt cuộc tạo ra được một người giống như một nam sinh mắt to, từ trong gương nhìn thấy là mày rậm mắt to, rất giống nam sinh ở niên đại này.

Cũng không biết đi ra ngoài có làm các cô nương mê mệt đến mất phương hướng không, Lâm Ngọc Trúc dương dương tự đắc nghĩ.

Lại ăn một viên kẹo chanh giọng thiếu niên, ừm, chua quá, sau khi ăn xong kẹo cảm giác cổ họng giống như bị thứ gì bám vào, không phải rất khó chịu, nhưng cũng không giống lúc bình thường.

Lâm Ngọc Trúc thử nói mấy câu, trong lòng vô cùng vui mừng, giọng nói thật sự biến thành giọng thiếu niên, đây thật đúng là quá hoàn mỹ.

Chờ nửa tiếng sau nàng không cảm giác được cổ họng khác thường nữa, nói chuyện thì chính là giọng nói bình thường.

Như vậy cũng tốt, kẹo mất đi hiệu lực nàng cũng có thể kịp phản ứng.

Lâm Ngọc Trúc kích động hận không thể ngay hôm sau lập tức đi trấn trên, sau đó nàng và Vương Tiểu Mai liền thật sự đi trấn trên vào ngày hôm sau.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai vừa từ trong phòng đi ra liền vừa vặn gặp Lý Hướng Vãn chăn heo xong đi về, hiện giờ ba người mặt ngoài chưa từng xé rách mặt, vẫn luôn là trạng thái mặt và tâm không đồng nhất.

Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm hỏi nàng: “Muốn cùng đi trấn trên không?”

Lý Hướng Vãn có chút tâm động, nhưng lại nghĩ đến vị đại thẩm nuôi heo cùng nàng gần đây luôn nhìn chằm chằm nàng, nàng vừa đi trấn trên bên kia chắc sẽ sinh sự.

Lắc đầu nói: “Không đi, các ngươi đi thôi.”

“Được, có cái gì muốn mua hộ không?”

“Không, có thời gian ta liền đi trấn trên mua.”

“Chúng ta đi đây.”

“Được.”

Sau khi hết mưa, trưởng thôn lại tiếp tục tổ chức mọi người đi sửa đường quốc lộ, thấy Lâm Ngọc Trúc không đi, chị em Đổng gia cũng không đi, Triệu Hương Lan và Trương Diễm Thu không có tự tin như vậy, chỉ có thể đi theo nhóm nam thanh niên trí thức cùng đi làm công.

Lúc đi ngang qua tiền viện hai người không thấy bóng dáng chị em Đổng gia, Vương Tiểu Mai đối với hai chị em một lời không hợp liền biểu diễn đấu võ có chút e ngại, thấy tiền viện không có ai, lôi kéo Lâm Ngọc Trúc chạy nhanh qua, giống như sợ nàng sẽ đi hỏi người ở trong phòng có muốn cùng đi trấn trên không.

Hiện tại Lâm Ngọc Trúc đối với Vương Tiểu Mai là cực kỳ hiểu rõ, thấy bộ dáng sợ sệt này thì dở khóc dở cười, hai chị em người ta lại không phải con hổ, chẳng lẽ còn có thể thấy người liền cắn không tha.

Nàng sẽ không đi vào nhà hỏi chị em Đổng gia có muốn đi trấn trên hay không, như vậy có chút ý tứ nịnh nọt.

Thứ hai chị em Đổng gia hiện giờ xem như cùng Lý Hướng Vãn lên võ đài tranh đoạt nam chính.

Lý Hướng Vãn mặt ngoài giống như vô tư không thèm để ý, nhưng ánh mắt là không thể lừa gạt được.

Ở chuyện này Lâm Ngọc Trúc vẫn là cần phải ủng hộ đồng hương một chút, không nói tới việc giúp đỡ, nhưng cũng không muốn bỏ đá xuống giếng.

Không cần nghĩ nàng cũng biết trong thôn sẽ dần dần truyền ra dạng lời đồn gì, việc này nàng không muốn tham dự.

Sau khi ra khỏi nhà chung Vương Tiểu Mai nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, Lâm Ngọc Trúc buồn cười hỏi nàng: “Ngươi sợ như vậy?”

“Ai nha, cũng không thể gọi là sợ, ta chính là cảm thấy bầu không khí hiện tại không quá thích hợp.”

Lâm Ngọc Trúc:..... Nàng phát hiện con người Vương Tiểu Mai không quá thông minh, nhưng giống như được thắp sáng kỹ năng thoát hiểm vậy.

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, “Không trộn lẫn cũng khá tốt.”

“Đúng không.” Vương Tiểu Mai cảm thấy chính mình gần đây càng ngày càng biết xem tình thế.

Hai người đi một đường không gặp một chiếc xe bò nào, đành phải vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Vương Tiểu Mai lại nghĩ tới Lý Hướng Vãn, đắc ý nói: “Vốn cho là nuôi heo cũng coi như là việc nhàn hạ, hiện tại thấy không hẳn như vậy, ngươi nhìn xem, một người yên lành bị mấy con heo trói buộc, muốn đi cũng không đi được.”

Lâm Ngọc Trúc:......

“Ngươi bảo nàng với Lý Hướng Bắc thực sự chia tay sao?”

“Lý Hướng Bắc có thể cùng Đổng Điềm Điềm ở bên nhau sao? Nếu thật sự ở bên nhau thì rất xấu hổ mà. Liệu tiền viện và hậu viện có trực tiếp phân rõ giới hạn không?”

“Aiz, ngươi nói cha mẹ Đổng gia và cha mẹ Vương gia nghĩ như thế nào, không hỏi ý kiến con trẻ liền đem việc hôn nhân định ra, chậc chậc chậc.”

“Đổng Mật Mật liệu có đồng ý việc hôn nhân này không? Ta thấy bộ dáng nàng không giống thích Vương Dương, ngươi bảo Vương Dương có thích Đổng Mật Mật không? Ta thấy hắn gần đây phơi phới gió xuân.”

“Aiz, ngươi bảo nếu như Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc lại hoà hảo thì làm sao bây giờ? Vương Dương và Đổng Mật Mật đã đính hôn, đến lúc đó bọn họ bên này hoà hảo, bốn người mắt to trừng mắt nhỏ có xấu hổ hay không chứ.”

“Nghĩ đến tình cảnh đó đã thấy rất xấu hổ.”

“Ngươi bảo Lý Hướng Bắc có vì Lý Hướng Vãn mà tuyệt giao với Vương Dương không?”

“Nghĩ như vậy lại thấy Vương Dương có chút đáng thương.”

Vương Tiểu Mai sau đó lại tưởng tượng nếu Đổng Mật Mật kiên quyết muốn từ hôn, Vương Dương phải làm sao bây giờ?

Lắc đầu đồng tình nói: “Quá đáng thương.”

Lâm Ngọc Trúc mở miệng nhưng không làm thế nào chen vào được một câu, buồn cười lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Trí tưởng tượng bay thật xa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.