Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh mặc quân phục lục quân, quần áo cực kỳ ngay ngắn, ngay cả một nếp nhăn cũng không có, đã vào hè, anh lại gài nút áo lên đến trên cùng.
Hàng mày như núi cao, ánh sáng như ánh sao, sống mũi cao môi mỏng hàm dưới góc cạnh rõ ràng, nhất là khóe miệng nhìn qua hơi mím lại, cực kỳ cấm dục.
Cho dù Tô Nhuyễn Nhuyễn từng thấy không ít minh tinh nam trên TV, sau khi nhìn rõ tướng mạo của Phó Văn Cảnh, vẫn không nhịn được khen một tiếng trong lòng: Đẹp quá đi mất!
“Em có muốn rửa mặt không?” Phó Văn Cảnh lại hỏi một lần nữa.
Nghe thấy giọng nói của Phó Văn Cảnh, lúc này Tô Nhuyễn Nhuyễn mới phục hồi tinh thần: “Muốn... Muốn!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút bối rối ngồi dậy, mang giày dưới giường vào, đi đến bên cạnh giá rửa mặt, dùng nước ấm rửa sạch.
Phó Văn Cảnh lại cầm một cái chậu ra, đổ nước vào: “Có thể ngâm chân.”
Người nông thôn phần lớn không chú ý nhiều như vậy, cho dù là phụ nữ, rửa tay rửa chân cũng chỉ dùng nước lạnh xối lên rồi xong.
Nguyên chủ cũng như vậy.
Nhưng bây giờ là Tô Nhuyễn Nhuyễn xuyên tới, trước khi xuyên đến đúng là có thói quen ngâm chân, bây giờ nghe thấy lời này của Phó Văn Cảnh, không khỏi cho Phó Văn Chương thêm một điểm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngâm chân muốn tự mình lấy nước, đã thấy Phó Văn Cảnh ngồi xuống cởi giày tất ra, đặt chân vào trong chậu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút do dự: “Đó là nước em đã dùng...”
“Không sao cả, không bẩn.”
Chân của Phó Văn Cảnh rất trắng, vừa gầy vừa dài.
Người đẹp, ngay cả bàn chân cũng rất đẹp!
Phó Văn Cảnh ngâm chân xong, bưng chậu đi ra ngoài đổ nước, rất nhanh đã về, lần này cắm ở then cửa.
Phòng này cũng không lớn, mỗi cái giường thôi đã chiếm một nửa diện tích phòng, trên giường có tủ, bên cạnh giường có một cái bàn tròn, dựa vào tường có một cái giá rửa mặt, còn lại thì cũng không có cái gì.
Trên bàn tròn lúc này đặt một ngọn đèn dầu hỏa, tản mát ra ánh đèn mờ nhạt, chiếu sáng căn phòng không lớn này.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đánh giá phòng xong, ánh mắt không cẩn thận rơi vào trên mặt Phó Văn Cảnh, vội vàng thu hồi, tim lại đập nhanh hơn.
Nhìn thấy Phó Văn Cảnh đi đến bên cạnh bàn muốn tắt đèn, Tô Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng nói: “Vì sao phải tắt đèn?”
Phó Văn Chương nghiêng đầu nhìn lại, khóe miệng có chút nhếch lên: “Em muốn bật đèn? Cũng được thôi.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn: “???”
Cô không có ý đó, được chứ?
Cuối cùng vẫn tắt đèn.
Cửa sổ làm bằng giấy, có ánh sáng chiếu vào, bóng người hắt lên cửa sổ, ở bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vừa mới xuyên qua đã phải động phòng thì thôi đi, Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không muốn lại phát sóng trực tiếp.
Thời đại này còn chưa có ô nhiễm ánh sáng, buổi tối tắt đèn có thể nói là thật sự đưa tay không thấy năm ngón.
Cho dù hai người đều ngồi bên cạnh nhau, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau rõ ràng, nhưng ngay cả đường nét của đối phương cũng không thấy rõ ràng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy tiếng hít thở dần dần tới gần, chỉ cảm thấy tim đập như trống, trái tim cứ như một khắc sau sẽ nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Cứ như vừa mới trong chớp mắt, lại giống như lâu bằng cả một thế kỷ, hô hấp của Phó Văn Cảnh đã gần bên tai.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng, hơi nóng khi anh hít thở phun lên tai cô, mang theo một cảm giác tê dại.
“Đừng sợ.”
Phó Văn Cảnh nhỏ giọng mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, không còn lạnh lẽo lúc trước, nhiều hơn một tia khàn khàn và hấp dẫn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng nuốt nước miếng.
Từ tú sắc khả ăn, thật đúng là dùng để hình dung con gái, những dùng để hình dung com trai cũng được.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không biết mình lấy cam đảm từ đâu, kiên định trả lời một câu: “Em không sợ!”
Gần như lời của cô vừa ra khỏi miệng, Phó Văn Cảnh đã cúi đầu cười ra tiếng, hô hấp cũng dồn dập hơn so với lúc trước một chút.