Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Gió bấc mang theo tuyết, gào thét lên thổi qua thôn trang.
Bên trong căn nhà bằng đất, ngọn nến màu đỏ rung rinh.
Lô hỏa ở dưới giường đất đang rừng rực, một đợt lại một đợt sóng nhiệt truyền vào trong chăn.
Giang Thanh Nguyệt nóng chịu không được, mơ mơ màng màng tỉnh lại, muốn nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi vừa mở mắt thì lại trông thấy một gương mặt quá mức anh tuấn phóng đại tại trước mắt mình.
Đầu đinh ngắn, ngũ quan khí khái hào hùng thâm thúy, hàm dưới góc cạnh rõ ràng, chỗ chóp mũi còn có một nốt ruồi nhàn nhạt tăng thêm chút dã tính cho gương mặt lạnh lùng của anh.
Chỉ là sắc mặt có chút không được tự nhiên.
Ánh mắt Giang Thanh Nguyệt dời xuống, lập tức đưa tay chạm vào khối cơ bụng như thanh chocolate, rất là hài lòng: “Quả nhiên trong mơ cái gì cũng có!”
Ngoại trừ ở trong mơ thì có lẽ cô sẽ không thể nhìn thấy người đàn ông phù hợp với thẩm mỹ của mình như vậy!
Thật là đáng tiếc.
Nhưng mà có thể mơ được một lần cũng coi như đáng giá.
Người đàn ông thấy cô cười hoa si thì không khỏi lạnh lùng mỉa mai: “Giang Thanh Nguyệt, cô không kịp chờ đợi như vậy sao! Thử một lần nữa…”
Giang Thanh Nguyệt sợ mình tỉnh lại quá nhanh cho nên vội vàng cắt đứt lời của anh: “Nếu không thì... Hai ta, thay đổi?”
Cũng đúng lúc cô không muốn nằm trên chiếc giường này, nóng đến mức như bị gác lên lò than nướng.
Lời này vừa dứt, gương mặt của người đàn ông phía trên lập tức trở nên âm trầm, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Thanh Nguyệt, cô đừng hối hận.”
...
Sáng sớm, lúc Giang Thanh Nguyệt khôi phục tri giác lần này thì chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị xe tăng nghiền qua.
Đau rát.
Nhất là cuống họng, nó giống như vỏ cây già ngàn năm, chỉ chút nữa là sẽ bốc cháy.
“Nước...”
Động tĩnh của Giang Thanh Nguyệt đánh thức người đàn ông cùng nằm trên chiếc giường đất, chỉ thấy anh có vẻ tức giận, mãi đến khi nhìn thấy trên người Giang Thanh Nguyệt loang lổ vết đỏ thì mới hơi hòa hoãn một chút.
Đang định xoay người xuống giường rót nước, ai biết vừa vén chăn lên thì những điểm mai hồng trên giường lại thu hút tầm mắt của người đàn ông.
Chỉ thấy trong mắt người đàn ông có một tầng lửa giận, đột nhiên nắm chặt nắm đấm: “Giang Thanh Nguyệt, cô giải thích cho tôi một chút, đây là cái gì?”
Giang Thanh Nguyệt đang buồn ngủ, sau nghe thấy tiếng gầm giận giữ thì giật mình tỉnh giấc.
Vừa mở mắt thì cảnh tượng trước mắt đã lập tức khiến cô ngây ngẩn cả người.
Xung quanh là tường đất, giấy dán cửa sổ, một cái bàn thấp, hai thanh ghế đẩu, một chiếc giường.