Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thứ duy nhất có màu tươi sáng là hai ngọn đến màu đỏ, và một chữ hỉ được dán ở trên tường, không còn đồ vật trang trí nào khác.
Mà người đàn ông trong mộng hôm qua lại đang nổi giận đùng đùng nhìn mình vào lúc này, ngón tay còn chỉ về phía ga giường bên cạnh cô.
Nhìn theo phương hướng tay anh chỉ sang, Giang Thanh Nguyệt lập tức tê cả người.
Là thật sao!
...
Cho đến lúc này, Giang Thanh Nguyệt mới phát hiện trong đầu mình có thêm một đoạn trí nhớ không thuộc về bản thân.
Xem xét từ trong trí nhớ kia, cô đã xuyên đến năm 1976!
Từ một tiến sĩ nông nghiệp, trực tiếp biến thành một cô gái nông thôn trùng tên trùng họ, vừa đầy mười tám tuổi!
Mà cái cô gái này cũng không phải người bình thường, vài ngày trước tự biên tự diễn một tuồng kịch, trực tiếp ‘xử lý’ thanh niên trí thức đẹp trai nhất trong đại đội là Đoan Chính Đình.
Sau khi Đoan Chính Đình tỉnh lại thẹn quá hoá giận, nhưng mà đã bị bắt ở trước mặt mọi người, nếu như không nhận thì cũng chỉ có thể bị đưa đi ăn gậy gỗ!
Rơi vào đường cùng, anh đành phải kết hôn cùng cô.
Buổi chiều hôm qua chính là lúc bọn họ kết hôn, nguyên chủ sợ Đoan Chính Đình không chịu phối hợp cho nên lại đổi phần nước lần trước cho anh uống.
Vì tránh để anh nghi ngờ cho nên nguyên chủ cũng uống một bát.
Vậy mà lại chết thẳng cẳng tại chỗ, hiện đại Giang Thanh Nguyệt trực tiếp xuyên qua.
Đoan Chính Đình vốn cho rằng tối hôm qua là lần thứ hai, vậy mà vừa mới vén chăn mền lên thì mới phát hiện tối hôm qua là lần đầu tiên!
Nói như vậy, lần thứ nhất tương đương với không có chuyện gì xảy ra, tất cả chỉ do người phụ nữ trước mặt sắp xếp mà thôi!
Cho nên vừa rồi anh mới tức giận như vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Thanh Nguyệt liền bó tay toàn tập, dứt khoát vò đã mẻ không sợ vỡ: “Anh hỏi tôi, tôi còn muốn hỏi anh, chẳng lẽ là do lần trước anh không phát huy tốt?”
Lời này vừa dứt thì Đoan Chính Đình liền bị chọc giận mà cười lên.
Cũng đúng, sao có thể nói đạo lý với người phụ nữ này được?
Dù sao thì cũng chỉ phí lời thôi.
Giang Thanh Nguyệt thấy mình mở miệng không khiến anh phát hiện ra điều dị thường thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dự định sẽ chung sống hòa bình trước.
Quần áo ngày hôm qua đã bị vứt tán loạn, Giang Thanh Nguyệt nhìn bốn phía cũng không phát hiện ra quần áo sạch của mình ở đâu.
Liền nói với anh: “Đoan Chính Đình, anh có thể giúp tôi cầm quần áo sạch đến được không?”
Sợ anh không đồng ý cho nên cô nũng nịu nói: “Tôi không động được, người tôi đau chết mất.”