[Thập Niên 70] Quân Sủng, Từ Chối Về Nông Thôn Sau Khi Được Nam Nhân Cưng Chiều

Chương 39: Chương 39: Ghép nhà cùng mua (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mẹ Uông năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, tính ra cách thời gian có thê về hưu còn rất sớm, trong lòng lại không yên lòng về đứa cháu trai còn chưa ra đời, bèn cân nhắc đến việc bán công việc, cầm tiền đi đến thành phố Thượng Hải, về sau cho dù con trai con dâu không hiếu thuận, trong tay mình còn có tiền dưỡng lão, cũng không đến mức không có gì trong tay.

Nghe xong công việc có nguồn gốc như vậy, trong lòng Tề Đường thật ra vẫn rất hài lòng, đương sự bán công việc này sẽ rời khỏi Giang Thành, có lẽ sẽ không trở lại nữa, giao dịch này sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức không đáng có.

Huống hồ công việc của mẹ Uông này quả thật cũng rất tốt, phòng hộ tịch của nhà máy cơ khí, ngày thường chỉ cần phụ trách quản lý tư liệu hộ tịch của công nhân viên chức trong khu vực nhà máy, còn có thủ tục liên quan đến việc thay đổi quan hệ hộ tịch khi điều động nhân viên.

Nói ra thì đúng thật sự là một công việc nhàn rỗi, vừa không có những mối quan hệ giao tiếp phức tạp với đồng nghiệp, cũng gần như không có yêu cầu về công việc gì.

Chỉ cần làm tốt bổn phận, rất phù hợp với một Tề Đường đang sống rất yên ổn của hiện tại, ăn ngon uống ngon chờ khôi phục lại tâm trạng chờ thi đại học .

Quan sát Tề Đường vừa không bị rung động, vừa không có biểu cảm thất vọng, bác gái Ngô có hơi không hiểu cô đang suy nghĩ gì, nghĩ đến lời mà mẹ Uông nói ra, thở dài nói: “Tiểu Tề à, công việc này, còn không đơn giản như vậy, bác phải dặn cháu trước.”

Thấy Tề Đường giương mắt nhìn sang, tiếp tục bất đắc dĩ giải thích: “Bác cũng không phải đang đùa giỡn hai thím cháu các cháu đâu, cũng là tối hôm qua, bác đã đặc biệt đến nhà họ Uông hỏi thăm một chuyến, mới biết được bà ấy còn có thêm một điều kiện, nếu muốn mua công việc của bà ấy, phải mua luôn căn nhà mà bà ấy đang ở hiện tại.

Lúc trước ông Uông là kỹ sư cấp tám trong nhà máy, sau khi anh dũng hy sinh, nhà máy đã bồi thường cho nhà họ Uông gia căn nhà, sau này cho dù nhà họ Uông gia không ở trong nhà máy cơ khí nữa thì căn nhà đó vẫn là của bọn họ.”

Sau khi nghe ngóng được được tin tức xác thực quay về, trong lòng bác gái Ngô còn đang nghĩ, khó trách công việc tốt như vậy thả tin tức vài ngày, cũng không có người tới cửa hỏi han, hóa ra là còn có thêm một tin như vậy.

Cũng trách bà ấy, lúc trước nghe không rõ ràng, nếu để cho đồng chí Tiểu Tề và thím của cô cho rằng bà ấy cố ý, sau này không qua lại với bà ấy nữa thì phải làm sao bây giờ?

Bà ấy hoàn toàn không ngờ rằng, thật sự sẽ có người một lần mua lấy một công việc và còn mua chung luôn một căn nhà, vậy phải bao nhiêu tiền mới đủ đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.