[Thập Niên 70] Quân Sủng, Từ Chối Về Nông Thôn Sau Khi Được Nam Nhân Cưng Chiều

Chương 6: Chương 6: Người đặc biệt của gia đình (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đừng nói ở thời đại này, tiền thách cưới của con gái phải để dành cho con trai đi lấy vợ, ngay cả những thế hệ sau có tư tưởng như vậy cũng không phải là hiếm, nên Vương Lập Cường không hề ngạc nhiên trước yêu cầu như vậy.

Tề Đường lắc đầu, một chút bất lực và cay đắng hiện lên giữa lông mày anh: “Tôi ở trong nhà không được xem trọng, nếu tiền thách cưới của tôi gấp đôi, thì sau này mẹ tôi sẽ càng xem trọng tôi hơn.”

“Còn có, sau khi anh cả và em năm của tôi kết hôn, phòng trong nhà không đủ, tôi cũng muốn nghĩ biện pháp giúp bọn họ, con gái chúng tôi, nhà mẹ đẻ mới là chỗ dựa duy nhất, đồng chí Vương, anh nói có phải không?”

Vương Lập Cường:...

Nên là, ai mà lấy phải Tề Hồng Đường, thì phải bồi cả gia sản của mình cho anh em Tề gia?

Nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu Vương Lập Cường, lại nhìn khuôn mặt khiến người ta không thể rời mắt của Tề Hồng Đường, nhớ những gì bà đã nói với mình, con gái mà, trước kết hôn có nói gì thì đáp ứng cái đó.

Đợi sau khi kết hôn, triệt để thành người của anh ta rồi, đến lúc đó còn không phải là anh ta nói cái gì thì chính là cái đó à.

Nghĩ tới đây, ý cười trên mặt Vương Lập Cường không giảm, đang định mở miệng chuyển chủ đề, thì thấy Tề Đường đột nhiên trở nên kì lạ, bắt đầu gãi cánh tay.

Anh ta quan tâm hỏi: “Hồng Đường, em làm sao vậy?”

Vương Lập Cường cảm thấy, họ đã nói đến vấn đề tiền thách cưới rồi, khẳng định là Tề Hồng Đường có ý với mình.

Chỉ cần mình đồng ý với yêu cầu của cô, hôn sự của hai người có thể thành đến tám chín phần, tự nhiên ít cố kị hơn.

Tề Đường vén ống tay áo lên, nhìn mụn nhỏ trên làn da trắng mịn từ trên cánh tay rơi xuống, có chút chảy ra.

Lại nhìn da trên cánh tay, trên làn da trắng nõn nà, có từng mảnh từng mảng các nốt, vết sưng đỏ.

“Lại ngứa nữa rồi, đồng chí Vương, nếu anh không nguyện ý cưới tôi, vậy được, mẹ tôi sẽ không để tôi ra ngoài đâu, đồng chí Vương, anh đừng lo lắng, bệnh này của tôi không truyền nhiễm.”

Nói xong, giống như muốn chứng minh lời nói của bản thân, Tề Đường đưa cánh tay của mình, kém chút nữa duỗi tới trên mặt Vương Lập Cường.

Đột nhiên, Vương Lập Cường bị dọa cho ý cười trên mặt cũng không giữ được nữa, lập tức lùi ra sau mấy bước, vội vàng nói: “Đồng chí Tề, cô, cô, tôi nhớ ra rồi, tôi phải về xưởng có chút việc, tôi đi trước.” .

Nói xong không chờ Tề Hồng Đường phản ứng, xoay người nhanh chân chạy đi, người đầy hoảng loạn, giống như phía sau có thú dữ đuổi theo vậy.

Một nụ cười mỏng manh xuất hiện trên môi Tề Đường, nhìn xem, cái này là nhân tính.

Nếu như tổn hại lợi ích của anh ta, anh ta sẽ không do dự, một khi đã gây nguy hiểm cho sự an toàn tính mạng của anh ta, như vậy còn có thể kiên định không thay đổi không?

Cô cũng không có phê phán ý nghĩ của đối phương, nếu như là cô, cô cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.