Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn vẻ mặt của cô, bác gái Ngô hiểu ngay trong nháy mắt, đây là muốn mình làm người trung gian, ra mặt đảm bảo nhận lấy phần công việc này trước, tránh cho người khác tranh lấy trước, cũng có thể để cho cô thêm khoảng thời gian hai ngày quay về xoay sở tiền bạc.
Trong lòng bà ấy có chút rối rắm, một mặt, dù sao bà ấy cũng chỉ mới gặp hai thím cháu nhà này cùng lắm được mấy lần, nếu bà ấy nhận lời làm người trung gian này, sau này Tiểu Tề nuốt lời không đến, bà ấy cũng không biết đi đến đâu để tìm người, điều này bảo bà ấy sau này làm sao ngẩng mặt làm người trước mặt người nhà họ Uông?
Nếu nhà họ Uông nói chuyện này ra bên ngoài, còn có thể ảnh hưởng đến thanh danh của bà ấy ở khu tập thể.
Nhưng mặt khác, trong lòng bà ấy lại cực kì muốn duy trì mối quan hệ qua lại với thím Tiểu Tề, về sau chuyện ăn uống trong nhà cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Quay đầu lại nhìn túi đường đỏ trên bàn, trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt gầy gò của đứa nhỏ và đứa con gái của mình ở trong nhà.
Bác gái Ngô hạ quyết tâm, cắn răng vỗ đùi nói: “Được, Tiểu Tề à, nếu cháu thật sự thành tâm muốn mua lại, bác gái dẫn cháu đến nhà họ Uông nói vài lời, đã là hàng xóm láng giềng nhiều năm như vậy, thím Uông của cháu có lẽ sẽ nể mặt bác.”
Nói thật, trong lòng bà ấy còn có một chút không yên, dù sao thì ngày thường quan hệ của bà ấy và người phụ nữ họ Uông kia không tính là quá thân thiết, nhưng ngẫm lại điều kiện mà bà ấy đưa ra, thật đúng là không phải ai cũng có thể thực hiện được.
Tề Đường nhận được đáp án mà mình mong muốn, trong long cực kì hài lòng, vui vẻ gật đầu: “Vâng, bác gái Ngô, đúng là đã làm phiền bác rồi, thím của cháu nói, những thứ này đều là đồ tạ lễ cho bác, bác mau cất đi đi!”
Nhanh chóng cất đi, cũng nhanh chóng đi ra người làm chuyện chính, không cần phải nói quá rõ ràng, người hơi thông minh thì chắc chắn sẽ hiểu.
Bác gái Ngô nghĩ thầm, những thứ này bà ấy cứ mặt dày nhận lấy trước, nếu như hoàn thành được việc này vậy thì bà ấy sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cả.
Nếu như Tiểu Tề này sau khi quyết định xong lại đổi ý, mấy thứ này coi như bồi thường cho thanh danh đã bị hao tổn của mình, dù có như thế nào cũng không chịu thiệt!
Tề Đường mặc kệ nội tâm của bác gái Ngô có những suy nghĩ phong phú đến như thế nào, chờ bà ấy cất đồ xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài, đi về phía tòa nhà bên cạnh.
Gặp được người quen thì hỏi han hai câu, rồi nói dẫn theo Tề Đường đi dạo xung quanh, người khác cũng sẽ không hiểu chuyện mà cứ nhìn chằm chằm ở phía sau bọn họ không rời.
Từ tòa nhà bên cạnh đi vào, lên tầng ba, Tề Đường nhìn tòa nhà chung cư có môi trường còn tốt hơn xưởng sản xuất thép mà nhà họ Tề đang ở, sự hài lòng trong lòng lại tăng lên vài phần.