Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó ông ấy hy sinh, người bên cạnh không ít lần nói lời đay nghiến, âm dương quái khí, còn khuyên bà ấy tìm một người khác, thỉnh thoảng lại nhắc tới muốn giới thiệu anh họ đã có hai người vợ bị chết ở bên nhà mẹ đẻ cho bà ấy.
Trong nhà bà ấy cái gì cũng không thiếu, cho dù muốn tìm cũng phải tìm một người có công việc đàng hoàng để kết hôn, làm sao có thể muốn một lão góa vợ được?
Nếu thật sự kết hôn, chẳng lẽ còn phải mang theo gia đình vào ở trong nhà của bà ấy?
Tự đi mà mơ tưởng hão huyền đi!
Nói thật, bà ấy quyết định đi đến thành phố Thượng Hải còn có một phần nguyên nhân cũng chính là cảm thấy người nhà bên cạnh này rất phiền phức, mỗi tối hơn nửa đêm không ngủ, không phải đánh con thì là vợ chồng cãi nhau, hoặc là mẹ chồng nàng dâu cãi nhau ầm ĩ, khiến cho bà ấy bây giờ cứ ngủ mà có động tĩnh nhỏ thôi là đã giật mình tình lại.
Bác gái Ngô thì trong lòng lại bắt đầu hối hận, mẹ ơi, quên con rệp sát vách của nhà họ Uông này rồi, trước kia khi người đàn ông của nhà họ Uông còn sống, có thể trấn áp được tình hình này.
Sau này khi người đàn ông nhà họ Uông mất đi, những người trong khu tập thể ai lại không biết bộ mặt của người nhà này, hận không thể chiếm hết nhà họ Uông.
Chẳng qua là nhà họ Uông vẫn còn vài mối quan hệ ở trong xưởng, bọn họ mới thu liễm, nếu sau này Tiểu Tề một mình ở đây, còn không phải bị cả nhà bọn họ ăn tươi nuốt sống luôn sao!
Nghĩ đến khả năng này, bác gái Ngô thậm chí còn muốn kéo tay Tề Đường khuyên cô đi, chờ bà ấy quay lại đi hỏi thăm, chắc chắn còn có công việc khác.
Nhưng, rất hiển nhiên, những hành động này không được thực tế lắm.
Dù sao bọn họ cũng đã vào cửa, cũng không thể không nói gì mà cứ thế đi ra chứ!
Đi theo Lưu Lan Chi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, bá ấy cũng trực tiếp, (chủ yếu là trong lòng không thể chờ đợi được muốn rời khỏi nơi này), mở miệng nói: “Thúy Anh a, các bà đến đây vì chuyện công việc sao?”
Bác gái Ngô vừa nhìn, được lắm, chỉ một câu đã chuyển sang chính đề, muốn chuyển hướng cũng không có cách nào khác.
Nhìn Tề Đường, mặt cô còn mang theo ý cười, trong lòng yên tâm hơn vài phần, gật đầu nói: “Đúng vậy Lan Chi, đây là Tiểu Tề, chuyện công việc và căn nhà của bà tôi đã nói với cô ấy, cô ấy chỉ muốn tìm hiểu một chút tình hình cụ thể.”
Lưu Lan Chi nghe bác gái Ngô nói, gật đầu, ánh mắt chuyển sang nhìn Tề Đường.
Mở miệng vẫn là rất trực tiếp: “Đồng chí Tiểu Tề, có lẽ là Thúy Anh đã nói với cháu, bác muốn bán công việc và căn nhà này chung luôn, một nghìn hai tđồng cộng thêm một trăm cân lương thực, tốt nhất là gạo và bột mì mỗi loại năm mươi cân.”