Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tề Hoành Cương một tháng cũng không nhiều không ít ba mươi tệ, giao ra cho nhà hai mươi tệ, Tề Hồng Anh một tháng cũng được mười tám tệ, cũng giao ra cho nhà mười tệ.
Sắp tới Tề Hoành Cương cưới vợ cần chuẩn bị tiền thách cưới, của hồi môn của Tề Hồng Anh, Vương Thúy Nga đều tích lũy dần, chỉ là cảm thấy tiêu trên người có có chút lãng phí.
Đơn giản là ngay từ đầu đã không có kỳ vọng, cho nên cũng không có thất vọng, Tề Đường gật đầu, dù sao vẫn còn hơn ba tháng nữa cô mới tốt nghiệp cấp ba, đủ để cô chậm rãi lên kế hoạch cho một lối thoát tốt.
Cô gật đầu: “Vâng, ba mẹ ơi, con không muốn lấy chồng, nếu đến lúc con tốt nghiệp cấp 3 mà không có xưởng nào tuyển công nhân, thì con sẽ xuống nông thôn.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng Tề Đường đã sớm quyết định, việc xuống nông thôn là chắc chắn không thể rồi, cô không muốn xuống nông thôn một chút nào.
Ở thời hiện đại, Tề Đường cũng thích đọc tiểu thuyết khi rảnh rỗi, cô cũng đã đọc một số tiểu thuyết xuyên tới niên đại giống như mình.
Cô nhớ rõ trong tiểu thuyết, rất nhiều nữ chính gặp phải gia đình của nguyên chủ không được tốt cho lắm, nên trực tiếp lựa chọn xuống nông thôn để tránh mặt gia đình nguyên chủ và bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng Tề Đường cảm thấy giữa cô và nhà họ Tề cũng không có hận thù sâu sắc gì, chỉ cần sau này không tổn hại đến lợi ích của cô, thì cô cũng có thể xem họ là những người quen xa lạ là được, không cần phải vội vã xuống nông thôn để trốn tránh bọn họ.
Hơn nữa, có không gian rồi thì cô chẳng thiếu gì cả, thay vì xuống nông thôn làm việc đồng án ở một vùng nông thôn xa lạ mà cô không hề quen biết, thì thà ở lại thành phố tìm cách kiếm việc làm, chờ đợi đến khi hoàn cảnh xung quanh có thể hoàn toàn thư giãn.
Huống chi, có rất nhiều hạn chế đối với thanh niên trí thức xuống nông thôn, cả đám người chen chúc vào các khu nhà của thanh niên trí thức để sống tạm bợ, một cô gái xinh đẹp như cô rất dễ bị những người đàn ông trong làng nhắm đến.
Nếu lúc đó lỡ có ai thực sự hủy hoại danh tiếng của cô, có lẽ cô phải ở lại nông thôn đến hết đời, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Nhưng nếu ở lại trong thành phố, dù thế nào đi nữa đây cũng là môi trường mà cô quen thuộc, chờ đến năm 1977 khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, thì cô cũng mới hai mươi lăm tuổi, vào đại học cũng không thành vấn đề.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cô vẫn phải dọn ra khỏi nhà họ Tề và sống một mình, vậy thì cô mới có thể tận dụng không gian và chăm sóc cơ thể thật tốt.
Ông ngoại của Tề Đường là một thầy thuốc già trong làng, làng trên xóm dưới ai bị đau đầu cảm sốt đều đến tìm ông ấy khám bệnh, tuy ông ấy không phải là một thầy thuốc siêu phàm gì, nhưng ông ấy có cách chữa bệnh riêng của mình.