[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 6: Chương 6: Mỏ than đá ở Nội Mông. (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trước khi rời đi, cô cho là mọi chuyện là chỉ có bản thân, còn mọi thứ khác chỉ là tạm bợ, bây giờ nghĩ lại, thật là ngây thơ, thật ra thì Nhâm Cạnh Niên cũng không muốn cô quay về.

Chỉ có phần vỏ đã được bóc ra.

Cố Thuấn Hoa tay tê cóng, kéo khăn choàng.

Trời rất là lạnh, hơi ấm phả ra từ mũi, hơi nước đọng lại trên khăn, đã muốn kết băng.

Cô kéo khăn choàng cổ để bản thân thoải mái hơn, trong lòng muốn, quay trở lại, tìm Phùng Phú Quý, lấy tờ đơn ly hôn thay đổi một chút, dù cô có ra sao, dù là lừa gạt Quân đoàn ở Nội Mông, thì cô cũng phải mang đứa trẻ về.

Các người nam nữ chính, hay yêu nhau thế nào cũng được, nhưng đứa trẻ của cô cũng không làm nên tội gì!

Lúc xe đến nơi cũng là buổi trưa, chỉ là nơi này cách mỏ than cô ở hơn mười mấy dặm, Cố Thuấn Hoa từ chối ý tốt của tài xế, tự mình đi bộ về nhà.

Gió lạnh thổi qua, chiếc mũ da dày cùng với áo khoác bông dường như mỏng đi, hai chân cô dường như đông cứng, bụng trống rỗng.

Một ngày, chỉ ăn hai cái bánh bao.

Cô cắn răng đi về phía trước, trong lòng suy nghĩ: “Có quá khổ hay không, suy nghĩ một chút về hai mươi năm nay, có mệt hay không, so với những bậc tiền bối cách mạng.”

Những lời này thì thầm bên tai không biết bao nhiêu lần, cuối cùng là lúc trời nhá nhem tối, cô cũng đến được chỗ mỏ than.

Bên cạnh mỏ than, cô nhìn thấy ba mươi người lính già với những người lao động, cũng đều sống trong những nhà đất nhỏ ở phía nam mỏ than.

Lúc này các nhà cũng đã nghi ngút khói bếp, Cố Thuấn Hoa đi nhanh hai bước, đi đến phía sân được bao bọc bởi bức tường làm từ cỏ khô, chỉ thấy con trai cô trong tay đang cầm một cây gậy đuổi gà, trời nhá nhem tối, cậu phải lùa gà vào trong chuồng, con gái của cô thì ở bên cạnh giúp đỡ, nói là giúp đỡ, thật ra thì chính là coi náo nhiệt, ở chỗ đó nhảy ra nhảy vào.

Con gái mặc một cái áo bông, cả người tròn nhỏ, hai bính tóc lắc lư.

Đứa bé sinh ra, dịu dàng, mềm mại và dễ thương, đây cũng chưa biết chuyện gì.

Cố Thuấn Hoa nhớ tới kết thúc của cuốn tiểu thuyết, nhớ tới hình ảnh con gái ganh tỵ, còn có ánh mắt lạnh lùng chán ghét, nước mắt của cô thiếu chút nữa rơi xuống.

Đây là thể loại truyện gì chứ, quá chà đạp người khác.

Vừa nghĩ tới đây, cô quay đầu nhìn sang, vừa nhìn thấy cô, liền kinh ngạc vui mừng nhảy lên: “Mama ma ma ma ma ma ma ma ma....”

Nói là ba tuổi, nhưng cũng chưa đến số tuổi đó, lời nói của đứa nhỏ có chút mơ hồ, gọi mẹ là một chuỗi điệp âm, cộng thêm đột nhiên nhìn thấy Cố Thuấn Hoa liền hưng phấn, kích động gọi ra một chuỗi.

Mặc dù Mãn Mãn bằng tuổi với Đa Đa, nhưng so ra thì vẫn hiểu chuyện hơn nhiều, nghe như vậy, một bên vừa lùa gà vừa nói: “Mẹ về thủ đô, chờ mẹ sắp xếp ổn thỏa mới có thể đến ______”

Cậu nói được một câu, cũng cảm giác có gì không đúng.

Lúc này lại giống như một quả banh vậy, liền lăn một vòng, nhào về phía của Cố Thuấn Hoa: “Ma ma!”

Cố Thuấn Hoa khóc ôm con gái vào rong lòng: “Đa Đa, Đa Đa của mẹ, đời này mẹ sẽ không bỏ con đi nữa!”

Mãn Mãn thấy mẹ, cũng rất vui mừng, cũng nhào qua, vì vậy Cố Thuấn Hoa mỗi tay ôm một người, ôm chặt lấy.

Đa Đa ở trong lòng mẹ khóc lớn, Mãn Mãn cũng không nhịn được lâu nước mắt, Cố Thuấn Hoa cũng rất đau lòng, đều là con của cô, đều là những đứa trẻ yếu đuối, không hiểu chuyện, cuộc đời của bọn họ lại bị cuốn tiểu thuyết đáng ghét kia định đoạt!

Lúc này, trong bếp. Nhâm Cạnh Niên đi ra, anh đeo một cái tạp dề, xoắn tay áo, một bên tay cầm một cái xẻng, một bên vẫn còn dính một ít mì vàng.

Thấy Cố Thuấn Hoa, anh rất ngạc nhiên: “Sao em lại trở lại?”

Lần chia tay trước, cũng là bốn ngày, chỉ là lúc này Cố Thuấn Hoa, lại cảm thấy cách xa Nhâm Cạnh Niên cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.