Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi biết được cốt truyện của cuốn tiểu thuyết kia, cô ý thức được, người đàn ông này chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi cốt truyện.
Đã từng quyến luyến cùng với sự tin tưởng vô điều kiện, cô bây giờ trong lòng đều là đề phòng.
Cô ôm chặt hai đứa con, ngẩng đầu nhìn Nhậm Cạnh Niên: “Chuyện ly hôn, em hối hận rồi.”
Nhậm Cạnh Niên nghe những lời này, nhìn Cố Thuấn Hoa, vẻ mặt phức tạp, im lặng một hồi, mới trầm giọng nói: “Thuấn Hoa, không ly hôn thì em không có cách nào về lại thành phố, đó là cách duy nhất để em trở về, không phải đã nói rồi sao?”
Giọng nói của anh cứng rắn nhưng lại rất dịu dàng.
Đã từng là Cố Thuấn Hoa, khi nghe nói những lời này, sẽ nhào vào trong lòng anh, sẽ luôn tin tưởng anh.
Nhưng là bây giờ ______
Cố Thuấn Hoa cười một cái: “Chuyện ly hôn, em không hối hận, chẳng qua là, em hối hận về việc chia tài sản cùng nuôi dưỡng hai đứa trẻ.”
Nhậm Cạnh Niên nghi hoặc nhướng mày.
Cô ngước mắt lên, nhàn nhạt nói: “Tài sản thì vẫn là của anh, hai đứa trẻ thì thuộc về em.”
Nhậm Cạnh Niên nhìn Cố Thuấn Hoa, qua một hồi lâu, mới lên tiếng: “Ăn cơm trước đi.”
Nói xong, liền quay lại phòng bếp, trong phòng bếp rất nhanh truyền tới âm thanh xẻng lớn va vào nồi sắt, trong không khí tràn ngập mùi thơm của món củ cải xào, là anh đang xào củ cài.
Cố Thuấn Hoa cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng mình, Đa Đa dựa vào trong lòng cô, Mãn Mãn dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn cô.
Đôi mắt của trẻ con ngây thơ trong sáng, bên trong là những lo âu cùng với sự mong chờ không che giấu.
Cố Thuấn Hoa sống mũi cay cay, trong đầu nghĩ đứa trẻ thì ra cái gì cũng đều hiểu, cậu dĩ nhiên không muốn xa mẹ, mà mình thì lại bỏ qua sự mong muốn của con.
Cô không biết mình thế nào, đầu óc mụ mị, lại làm ra những chuyện như vậy.
Cô nâng tay lên, xoa xoa mái tóc đen mềm của con trai: “Chúng ta vào nhà trước.”
Đi vào trong phòng, trong phòng vẫn được bài trí như lúc cô rời đi, một cái chậu đất ở góc tường, đầu giương kê một cái bàn sơn đỏ tự chế, hai cái ghế, góc trái là một tủ quần áo gỗ, trong góc để chậu rửa mặt cùng với nước nóng.
Đây chính là toàn bộ gia sản của cô và Nhậm Cạnh Niên.
Những thứ này đối với cô mà nói đều rất quen thuộc, đều là giống như bánh bao tổ yến, trước đây với cô là hương vị quê hương, nhưng bây giờ lại có chút xa lạ.
Trong cuốn tiểu thuyết đó, thật giống như nhắc tới những thứ này, Trần Lộ tới giúp đỡ, Nhậm Cạnh Niên đứng ra bán nó cho người khác.
Cô đang suy nghĩ, liền nghe Mãn Mãn đột nhiên mở miệng: “Mẹ, mẹ ly hôn với ba sao?”
Giọng nói non nớt, nhưng lại hỏi đến vấn đề mà Cố Thuấn Hoa hoàn toàn không nghĩ đến.
Cô nhìn về phía con trai mình, ánh mắt đơn thuần mà cố chấp, cậu nhìn cô, thấp thỏm chờ một đáp án.
Đa Đa bên cạnh giống như cũng ý thức được sự khác thường, ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Thuấn Hoa cười nhẹ, ôm hai đứa bé vào lòng trong: “Ba và mẹ trước là ly hôn, để mẹ có thể có hộ khẩu về lại thủ đô, mẹ không phải đã nói với các con rồi sao, đến thủ đô, chúng ta có thể rời khỏi đây, là có thể đến nhiều nơi vui, còn được ăn ngon, cũng sẽ không bị lạnh, không cần ở đây chịu gió cát bám đấy người.”
Cô nâng tay lên, xoa lên hai mái tóc đen mềm mại của hai đứa trẻ, dịu dàng cười nói: “Nhưng các con yên tâm, cho dù ba mẹ làm thủ tục ly hôn, mẹ cũng sẽ không rời xa hai đứa nữa, phải đi thủ đô, mẹ sẽ đưa hai đứa cùng đi, nếu không trở về thủ độ, mẹ cũng sẽ cùng các con ở lại mỏ than này, đời này dù gặp phải chuyện gì, mẹ nhất định cũng sẽ không rời xa các con.”
Nói lời này, cũng như là lời cô nói với con gái, cũng là kiếp trước nói với con gái.
Đặc biệt là con gái, bởi vì ghen tị với đứa con của Nhậm Cạnh Niên và Trần Lộ, đã không biết làm ra bao nhiêu chuyện điên cuồng.
Hôm nay nghĩ đến, tính cách của cô trở nên phản nghịch như vậy, cũng là vì thiếu tình thương.
Sau khi nghe xong, giống như yên tâm, hơi an tĩnh lại, chỉ là ánh mắt của ngay thơ của Mãn Mãn vẫn còn xuất hiện chút lo âu.